Chương 5: (Vô Đề)

Ta không muốn tốn thời gian suy đoán những mối tình rối ren của hắn, liền trực tiếp đưa cung cho hắn, bịa ra một lý do rằng đã ăn ở trong cung rồi. Sau đó, ta bảo Thải Vân dìu mình về phòng.

Thái Tử phi là có ý gì? Cây cung kia là đáp lại hay cự tuyệt? Ta không thể nào nghĩ ra, bởi đó là một sự ăn ý chỉ thuộc về Tứ vương gia và Thái Tử phi.

Ta không khỏi thương hại bản thân, lúc ở Thục quốc vì trưởng tỷ và Chu tiên sinh mà gả tới Đại Liêu, đến Đại Liêu lại thành cầu nối của Tứ vương gia và Thái Tử phi.

Từ đó trở đi, ta ít khi vào cung. Hoàng hậu và Thái Tử phi đã mấy lần mời gặp, nhưng ta đều từ chối đủ lý do, khiến họ hơi mất hứng. Cuối cùng, ta đành phải lấy Tứ vương gia làm lá chắn.

Đọc nhiều thoại bản rồi, những đoạn kiểu ngươi ta ta ta, chỉ cần mở miệng là có ngay, suýt nữa ta cũng phải tin rằng Tứ vương gia thật sự yêu ta, muốn được nhìn thấy ta mọi lúc.

Không tiến cung nữa, cũng chẳng gặp được phu quân, cuộc sống của ta vừa thoải mái lại vừa nhàm chán. Thải Vân bèn gợi ý: " Công chúa có thể nuôi mèo chó, hoặc đi câu cá cũng được."

Câu cá?

Ta nhíu mày nhìn về phía nàng ấy, không hiểu nàng ấy làm sao lại nhận ra trên người ta có tiềm năng câu cá.

"Công chúa, trước kia ta hầu hạ trong cung Tam hoàng tử, ngài ấy rất thích câu cá, nói rằng vừa tu thân dưỡng tính, lại vừa có thể gi*t thời gian."

Ta nhớ tới Tam hoàng tử, mẫu thân hắn là cung nhân thô lỗ, chỉ vì phụ hoàng say rượu mới có một đêm ân sủng. Tam hoàng tử tư chất bình thường, tướng mạo lại không nổi bật, địa vị trong số các hoàng tử cũng chẳng khác gì ta trong các công chúa – không ai hỏi thăm, không người để ý tới.

Dù sao cũng rảnh rỗi, ta liền phân phó quản gia chuẩn bị tất cả dụng cụ, chọn một buổi chiều nắng ấm để ra ngoài câu cá.

Chỉ là tình cảnh này có phần quá long trọng, ta chỉ đi câu cá, chứ đâu phải đi dạo phố. Ta gọi quản gia tới, bảo ông rút bớt những nô tài và tỳ nữ đang xếp thành hai đội. Quản gia kiên quyết đáp, nói có thể rút người hầu hạ đi, nhưng hộ vệ trong phủ vẫn phải đi theo bảo vệ an toàn cho vương phi.

Ta thật muốn lao tới trước mặt quản gia, nói rằng mình biết bơi, dù là con vịt ch*t đuối thì cũng không thể làm ta ch*t đuối được.

Nhưng ta không thể làm vậy, ta muốn thời thời khắc khắc duy trì được khí chất và sự đoan trang làm vương phi. Nếu không truyền ra ngoài, người ta sẽ lại nói về công chúa Thục Quốc thế này thế nọ.

"Thôi, vậy ngươi kêu mấy tên tay chân lợi hại đi theo ta."

Đến bên hồ, ta không thấy ai khác, chắc là quản gia đã dọn dẹp trước. Ta vốn cũng chỉ là muốn vui vẻ, nên quá trình câu cá có chính xác hay không đối với ta mà nói đều không quan trọng.

Thải Vân ở bên cạnh nói chuyện với ta, nàng ấy nhỏ giọng hỏi: "Công chúa, ngài gả tới Đại Liêu đã nửa năm, sao bụng còn chưa có động tĩnh?"

Ta vô thức nhìn về phía thị vệ cách ta hơn trăm bước, lỗ tai đỏ bừng, răn dạy Thải Vân: "Ở bên ngoài không được nói bậy."

Thải Vân không sợ ta, nàng ấy biết ta hay mềm lòng. Có đôi khi chúng ta lén chơi đùa, rồi đùa rằng không biết là ta giống chủ tử, hay nàng ấy lại càng giống hơn.

"Công chúa đừng trách nô tỳ lắm miệng, ở Đại Liêu, ngoài Tứ vương gia, ngài không có chỗ dựa nào khác. Chỉ có sinh con sớm, nửa đời sau công chúa mới có thể an tâm không lo lắng."

Ánh mắt chân thành của Thải Vân khiến ta không biết phải trả lời nàng ấy thế nào. Những đạo lý này ta đều hiểu, có điều đứa nhỏ này đâu phải muốn sinh là có thể sinh. Khoảng cách gần nhất giữa ta và Tứ vương gia chỉ là trên một chiếc giường, trong giấc mộng, hắn gần như vừa muốn siết ch*t ta, vừa ôm ta

Thải Vân thấy ta im lặng, sắc mặt lộ rõ vẻ ưu tư, bèn tiếp tục khuyên: "Tứ vương gia hiện tại đang trong độ tuổi sung sức, công chúa chỉ cần giữ Vương gia bên cạnh mấy đêm, hài tử chắc chắn sẽ đến nhanh thôi."

Mặt ta đỏ bừng, vội vàng bịt miệng Thải Vân. Ngày thường thấy Tứ vương gia còn run rẩy, nói năng không lưu loát, sao sau lưng lại giống như biến thành người khác, dám nói như vậy.

"Đây không phải chuyện vương gia ngủ thêm mấy đêm trong phòng ta là có thể giải quyết." Ta chọn cách nói khéo léo, dù sao cũng không thể nói ra sự thật là Tứ vương gia căn bản không đụng đến ta.

Thải Vân nghe không hiểu, nhìn ta đầy nghi hoặc. Ta chỉ có thể an ủi nàng ấy: "Tùy duyên đi, tùy duyên."

"Ta biết rồi!" Thải Vân che miệng kinh hô, tiếng động khiến mấy thị vệ chú ý, lập tức hỏi ta có gì phân phó không.

"Không có." Ta trừng mắt với Thải Vân một cái.

Lần này Thải Vân học ngoan, dựa sát vào tai ta, rồi nhỏ giọng hỏi: "Tứ vương gia có phải mắc bệnh kín không?"

Bây giờ ta thật sự bội phục đầu óc Thải Vân, ngay cả có bệnh kín nàng ấy cũng nghĩ ra được. Tuy vậy, ta vẫn tự tin có thể phản bác nàng ấy. Dù ta và Tứ vương gia không thực sự là phu thê, nhưng mỗi lần hắn ngủ lại trong phòng ta, sáng sớm, cảm giác từ chỗ đó của hắn vẫn khiến ta không khỏi kinh ngạc.

Lúc đầu, ta đỏ bừng cả mặt, không dám cử động. Nhưng thấy Tứ vương gia bình tĩnh như nước, ung dung mặc quần áo, đi giày một cách tự nhiên, ta cũng dần dần trở nên ch*t lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!