Chương 20: (Vô Đề)

Phiên ngoại 1 – Biên Quan Nguyệt

Mùa đông, ở quân doanh.

"Hi —— "

Trước đại doanh, Biên Quan Nguyệt ghìm chặt dây cư**g. Cách đó không xa, tiếng luyện võ vang vọng bên tai, nàng nhanh chóng xoay người xuống ngựa, hỏi: "Tứ hoàng tử không đến chứ?"

Binh sĩ Khiên Mã trả lời: "Tứ hoàng tử hôm nay không tới."

Biên Quan Nguyệt ở trong quân doanh còn lâu hơn cả thời gian nàng ở tướng phủ. Mẫu thân cảm thấy thật vất vả mới có một nữ nhi nuôi trong nhà, nên yêu chiều hết mực, dạy nàng chút hoa nữ hồng, khi nhàn rỗi thì cùng các quý nữ thưởng hoa, đọc thi phú, tạo hình một cô gái dịu dàng nhã nhặn. Ai ngờ phụ thân lại cho rằng người nhà, bất kể nam hay nữ đều nên ra trận, gi*t địch, bảo vệ quốc gia, vì vậy cứ vài hôm lại xách Biên Quan Nguyệt vào quân doanh.

Biên Quan Nguyệt còn có hai ca ca, đều là những tướng lĩnh trẻ tuổi, đã từng trải qua bao trận chiến, mang theo quân công trên người. Nàng có chí khí, luôn tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn huynh trưởng.

Trên thao luyện võ trường, khí thế hừng hực, tiếng la hét của các tướng sĩ vang lên khắp nơi. Biên Quan Nguyệt nhìn thấy đại ca Biên Nhạn Sơn đang duyệt binh trên đài, người mặc áo đen toát lên vẻ trầm ổn. Nàng bước nhanh lên đài, các binh sĩ lễ phép hành lễ với nàng, Biên Quan Nguyệt khoát tay đáp lại, rồi chào Biên Nhạn Sơn: "Đại ca."

Biên Nhạn Sơn cao lớn vạm vỡ, chỉ gật đầu đáp lại: "Ừm."

Thời tiết lạnh giá, hơi thở cũng có thể nhìn thấy như sương mù. Biên Quan Nguyệt trong lòng vừa nghĩ đến việc so tài với Biên Nhạn Sơn, vừa giả vờ quan sát binh sĩ thao luyện. Nàng không nhịn được, lên tiếng nói với Biên Nhạn Sơn: "Đại ca, trước khi diệt phỉ, huynh nói nếu muội thắng, huynh sẽ tỷ thí với muội. Không bằng chọn ngày hôm nay đi."

Biên Nhạn Sơn chưa kịp trả lời, bên dưới cầu thang duyệt binh đã vang lên một giọng nói trêu chọc: "Muội muội lại muốn tự chuốc khổ sao?"

Cùng lúc đó, một nam tử có nét mặt giống Biên Quan Nguyệt đến bảy, tám phần xuất hiện ở đầu cầu thang. Người này không ai khác chính là con trai thứ hai của Biên gia, Biên Phượng Thành.

Từ nhỏ, Biên Quan Nguyệt và Biên Phượng Thành đã chẳng mấy hòa hợp, mỗi lần gặp nhau là như nước với lửa. Nàng hừ lạnh, đáp trả: "Huynh đánh không lại đại ca, đừng tưởng ta cũng thế."

Biên Phượng Thành cười nhạt, không chịu thua: "Với cánh tay và bắp chân nhỏ xíu kia của muội, đại ca còn có thể thắng cả hai chúng ta."

Biên Quan Nguyệt liếc nhìn cổ tay mảnh khảnh của mình, không chút nao núng, nói: "Nếu so về đao pháp, ta tự nhận không bằng đại ca. Nhưng nếu là bắn cung, ta hoàn toàn đủ tự tin."

Khắp đại doanh, ai mà không biết tiễn pháp của Biên Quan Nguyệt nổi danh đến mức nào? Nếu nàng đứng thứ hai, chẳng ai dám nhận mình là thứ nhất.

Biên Phượng Thành không muốn sa vào chủ đề nàng giỏi nhất, nhanh chóng chuyển hướng. Ánh mắt y nhìn xuống dưới đài duyệt binh, rồi như phát hiện điều gì thú vị, lập tức bật cười ha hả, vẻ mặt đầy thích thú như đang xem trò vui.

Thấy vậy, Biên Quan Nguyệt không khỏi dè chừng: "Lại làm gì nữa?"

Biên Phượng Thành khoanh tay, vỗ nhẹ lên vai Biên Nhạn Sơn, cười nói: "Đại ca, xem ra tiểu muội của chúng ta sinh ra đã là số mệnh làm hoàng tử phi."

Vừa nói xong, Biên Quan Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, nàng bám vào lan can nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy Gia Luật Viễn.

Biên Nhạn Sơn dạy dỗ: "Không thể nói bậy."

Biên Phượng Thành lại quay sang nói với Biên Quan Nguyệt: "Gần đây Tứ hoàng tử tới quân doanh thường xuyên lắm." Vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Biên Quan Nguyệt, y nói tiếp: "Đến nhà cũng không ít lần đâu."

Biên Quan Nguyệt đá y một cước, trong lòng nàng biết rõ, Gia Luật Viễn chẳng hề có hứng thú với nàng, thứ hắn để tâm chỉ là cây cung trong tay nàng mà thôi.

Gia Luật Viễn đã đi lên duyệt binh đài, ba huynh muội Biên gia cùng hành lễ: "Bái kiến Tứ hoàng tử."

Gia Luật Viễn chắc vừa cưỡi ngựa tới, trên người vẫn còn hơi nóng tỏa ra. Hắn khẽ gật đầu với hai huynh trưởng Biên gia, rồi đi thẳng đến trước mặt Biên Quan Nguyệt: "Ngươi từng đáp ứng dạy ta tiễn pháp Biên gia, có nuốt lời không?"

Biên Quan Nguyệt tất nhiên không thể thất hứa, liền cúi người hành lễ, đáp: "Nếu Tứ hoàng tử muốn học, thần tự nhiên sẽ dốc lòng truyền thụ."

Biên Quan Nguyệt đi theo Gia Luật Viễn xuống duyệt binh đài, lúc xuống nàng quay đầu lại nhìn hai vị huynh trưởng. Biên Phượng Thành vẫn là dáng vẻ xem náo nhiệt muốn ăn đòn, Biên Nhạn Sơn thì ánh mắt thâm trầm khó đoán, chỉ khẽ lắc đầu với nàng, khiến nàng cảm thấy không thể xem thường.

Biên Quan Nguyệt lặng lẽ nhìn bóng lưng Gia Luật Viễn phía trước. Nếu so về thể lực, hắn thua xa đại ca Biên Nhạn Sơn, nhưng lại hơn ở tỷ lệ cân đối – vai rộng, eo thon, bước đi mạnh mẽ như gió, bên hông là một thanh đao hẹp làm tôn thêm vẻ anh khí.

Đánh giá một lượt, nàng thầm nghĩ: Bệ hạ có nhiều nhi tử như vậy, nhưng chỉ có Tứ hoàng tử là trông ra dáng hơn cả.

Nàng bước nhanh hơn để theo kịp, nhưng vẫn giữ một chút khoảng cách, không vượt lên trước Gia Luật Viễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!