Chương 2: (Vô Đề)

Ta ngơ ngác nhìn Tứ vương gia, nửa ngày sau mới nhận ra người đàn ông này không thích ta, cũng không ghét ta, hắn căn bản không có hứng thú với ta.

Ta đứng lên đi lấy thuốc mỡ, vừa bôi đến vành tai thì từ giường phía sau vang lên giọng nói của Tứ vương gia. Hắn như sắp chìm vào giấc ngủ nhưng chợt nhớ ra điều gì đó muốn hỏi ta, giọng nói mơ hồ trầm thấp, nghe mà tai tê dại.

Hắn hỏi ta: "Ngươi thích ngủ ở bên nào?"

Ta vội nói: "Bên nào cũng được."

Hắn khẽ ừ một tiếng, đáp: "Ngủ trong đi."

Đêm đã khuya, nến hỉ trên đầu giường nổ lách tách, tỏa ra những tia hoa sáng mờ. Tự ta mình tháo từng món trang sức, mái tóc buộc chặt cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng. Hỉ phục nặng nề, ta bắt chước Tứ vương gia, tiện tay ném sang một bên

Tứ vương gia cao lớn chân dài, nằm thẳng gần như muốn chiếm hết cả cái giường. Ta cẩn thận từng li từng tí bò qua, nằm xuống bên cạnh hắn.

Đây là đêm tân hôn của ta sao?

Ta cầm chăn, mùi rượu cay nồng của Đại Liêu vẫn thoang thoảng trong hơi thở, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tứ vương gia.

Đây chính là cảm giác lập gia đình sao?

Cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt ta càng thêm nặng nề, lật người ra sau nhìn Tứ vương gia bên cạnh, hắn để lại cho ta một sườn mặt anh tuấn.

Khác với hoàng tử Thục quốc, trên người Tứ vương gia toát lên khí thế trên chiến trường rất nặng. Ngay cả khi ngủ, dáng vẻ hắn vẫn giữ nét cảnh giác, như thể chỉ cần một khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi dao sắc bén sẽ lập tức kề vào cổ kẻ thù.

Ta khẽ cất tiếng, cố gắng hạ thấp giọng để giữ vẻ trầm tĩnh.

"Ta đã gả tới đây, có thể đừng đánh trận không?"

Trả lời ta chính là khuôn mặt ngủ say của Tứ vương gia.

"Ta biết, sớm muộn gì cũng phải đánh." Ta lẩm bẩm: "Ta chỉ là kế hoãn tạm thời của các ngươi."

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Tỳ nữ phụ trách rửa mặt đứng chờ ngoài cửa, còn ma ma trong cung thì hớn hở cầm chiếc khăn dính máu trở về phục mệnh. Ta ngáp dài một cái, khẽ vẫy tay ra hiệu cho tỳ nữ bước vào trang điểm.

Tỳ nữ cài lên tóc ta một cây trâm hình hoa lạ mắt. Loài hoa này ta chưa từng gặp, nhỏ nhắn, màu trắng, trông như những chiếc đèn lồng tí hon. Nghệ thuật chế tác thật tinh xảo, đặc biệt là giọt sương trên lá xanh, trông sống động đến mức như sắp lăn xuống theo từng bước chân.

Ta hỏi: "Đây là hoa gì?"

Tỳ nữ trả lời: "Hồi vương phi, đây là Linh Lan."

Trên đường vào cung, ta luôn không nhịn được sờ cây trâm, lại sợ làm rối tóc, thậm chí bởi vì động tác quá rõ ràng còn bị Tứ vương gia lên tiếng nhắc nhở một hồi.

Khi đến trung cung, ta bất ngờ thấy Thái Tử và Thái Tử phi cũng có mặt. Ta nghiêm cẩn hành lễ, Hoàng hậu với vẻ từ ái kéo tay ta, không ngớt lời khen ngợi nhan sắc rạng ngời. Thái Tử đứng trò chuyện cùng Tứ vương gia, Thái Tử phi lặng lẽ ngồi bên cạnh Hoàng hậu.

Hoàng hậu kéo tay ta và Thái Tử phi cười khúc khích rồi nói với Hoàng đế: " Bệ hạ, người nhìn xem, hai đứa nhỏ này thật tốt biết bao."

Ta theo sau Thái Tử phi, cúi đầu ngại ngùng cười, trâm cài tóc Linh Lan trên đầu khẽ lắc lư theo từng động tác.

Thái Tử không biết tại sao bỗng nhiên lên tiếng: " Ta thấy trâm của Tứ đệ muội rất quen, Nguyệt Nhi, hình như nàng cũng có vài cây trâm Linh Lan như thế."

Thái Tử phi nói: " Mấy năm trước, trong kinh thành, trâm Linh Lan này rất thịnh hành. Không chỉ riêng ta, mà các nương nương trong hậu cung cũng đều có vài chiếc." Nói rồi, nàng ấy nhìn về phía ta, đôi mắt như trăng khuyết, thêm lời: " Hôm nay nhìn thấy cây trâm của Tứ đệ muội, ta mới nhận ra của chúng ta chỉ là vật tầm thường mà thôi."

Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía ta, lòng bàn tay ta bỗng chốc đổ mồ hôi. Trong sách và ma ma cũng chưa từng dạy ta cách đối phó với tình huống như vậy.

Vẫn là Tứ vương gia đứng dậy, hắn nhẹ nhàng nắm ta, cười nói với Hoàng đế và Hoàng hậu: " Phụ hoàng, mẫu hậu, trâm cài tóc Linh Lan này là nhi tử tự tay làm, trên đời chỉ có duy nhất một cây này."

Hoàng hậu nghe xong, bèn trêu ghẹo Hoàng đế: "Bệ hạ còn nói Viễn Nhi chỉ biết đánh trận, ta thấy thằng bé cũng rất biết quan tâm đến người khác."

Thái Tử cũng hùa theo: "Tứ đệ thương đệ muội như vậy, Nguyệt Nhi về cung chắc chắn sẽ náo loạn với ta mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!