Chương 19: (Vô Đề)

Thái Tử phi nhìn về phía ta, trong ánh mắt nàng ấy có trả thù, nhưng càng nhiều hơn là đồng tình.

"Hắn cũng đang tính kế muội."

"Bản đồ lộ tuyến kia là giả."

"Bởi vì bản đồ lộ tuyến giả đó, Tấn – Thục liên minh chia rẽ, Tấn lập tức quay sang giúp Đại Liêu tấn công Thục quốc."

Ta lắc đầu, phủ nhận: "Không thể, không thể như vậy."

Thái Tử phi nhìn về phía Gia Luật Viễn, đôi mắt nàng ấy lộ rõ sự lạnh lùng: "Giờ ta mới nghĩ, có lẽ cái ch*t của Tiên Đế cũng nằm trong kế hoạch của ngươi."

Từng hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên trong tâm trí ta. Đột nhiên, một điều gì đó lóe lên trong đầu: "Săn bắn mùa thu?!"

Vì sao Hoàng đế lại bị thương nặng, phun máu tươi, cơ thể không gượng dậy nổi, chỉ vì một đứa con trai?

Giọng nói của Thái Tử phi nhẹ như gió, lại xa xăm như vang vọng từ quá khứ: "Có lẽ còn sớm hơn nữa, từ khi nữ nhi nhà nông kia tiến cung."

Mặt trời xuống núi rồi.

Trong bóng đêm ta không thấy rõ mặt Gia Luật Viễn.

Cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Phụ hoàng ch*t bất đắc kỳ tử trên đường, không nằm trong kế hoạch của ta."

"Cho nên tiêu diệt Thục quốc, ở trong kế hoạch đúng không?" Ta hỏi Gia Luật Viễn.

Mặt trời đã lặn.

Trong bóng tối, ta không thể nhìn rõ khuôn mặt Gia Luật Viễn.

Cuối cùng, hắn mở miệng: "Phụ hoàng ch*t bất đắc kỳ tử trên đường, không nằm trong kế hoạch của ta."

"Vậy thì tiêu diệt Thục quốc, có nằm trong kế hoạch của ngươi không?" Ta hỏi lại.

Gia Luật Viễn không trả lời, nhưng ta đã hiểu.

Thái Tử phi lau nước mắt, quay lưng về phía Gia Luật Viễn. Nàng ấy bình tĩnh, nhưng mạnh mẽ nói: "Ta nguyện ý tin rằng ngươi từng động tâm với ta. Ta cũng bội phục ngươi vì để ta quyết định mưu cầu, dù suýt mất mạng. Ta cũng không chịu thiệt, ít nhất ngươi còn cho ta tự do."

Nàng ấy dừng lại, rồi tiếp tục, giọng đầy cảm xúc: "Ta chỉ hận chính mình, vì sao lúc trẻ lại thích ngươi. Ngươi máu lạnh, lý trí, từng bước tính toán tỉ mỉ, mỗi người đều là quân cờ của ngươi. Tất cả, đều là quân cờ của ngươi. Gia Luật Viễn, còn điều gì mà ngươi không lợi dụng không?"

Một vầng trăng cô đơn mọc lên từ phía Đông, ánh sáng dịu dàng lan tỏa trên mặt đất, soi sáng cả khung cảnh im lặng.

Thái Tử phi, giờ ta phải gọi tên nàng ấy bằng chính danh, Biên Quan Nguyệt.

"Thần, Biên Quan Nguyệt tự xin đi biên cảnh, không triệu hồi, vĩnh viễn không trở về."

Biên Quan Nguyệt nhìn ta lần cuối, nàng ấy mấp máy môi, khẽ nói gì đó rất nhanh. Tai nhìn rõ, cũng nghe thấy.

Nàng ấy nói: "Đi theo ta đi."

Gió đêm thổi mạnh, cuốn theo hơi lạnh từ khắp nơi. Gia Luật Viễn cuối cùng lên tiếng, giọng hắn trầm xuống: "Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong rồi nói."

Ta không nhúc nhích, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, hỏi lại: "Nói cái gì?"

Gia Luật Viễn im lặng một lúc, không biết phải trả lời thế nào.

Ta chậm rãi lên tiếng thay hắn, giọng lạnh lùng như gió đêm: "Nói ngươi lợi dụng ta, nhưng cũng yêu ta sao?"

Gia Luật Viễn không đáp ngay lập tức, chỉ thở dài, rồi giải thích: "Vãn Vãn, nàng không giống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!