Chương 16: (Vô Đề)

Tứ vương gia đứng đợi ở cửa phủ, khi ta bước ra, hắn đang v**t v* lưng ngựa. Các hạ nhân chào lễ với ta, hắn mới nhận ra ta đã đến. Khi xoay người lại, thấy ta, hắn có chút sửng sốt, ta cười nhẹ với hắn, trong lòng nghĩ thầm rằng có lẽ mình đã ăn mặc hơi quá mức.

"Đi thôi."

Hạ nhân đưa ghế cho ta, vừa ngồi vững, Tứ vương gia cũng bước vào theo. Thân hình hắn cao lớn, mỗi bước tiến vào xe ngựa khiến không gian trở nên chật chội hơn. Ta nhanh chóng chừa chỗ cho hắn, không ngờ Tứ vương gia lại bất ngờ lên tiếng: "Trốn ta?"

Ta lập tức phủ nhận: "Không có."

Không khí trở nên có phần lúng túng. Ta cẩn thận hỏi: "Vương gia, chúng ta ra ngoài thành làm gì?"

Tứ vương gia nhắm mắt dưỡng thần: "Quà sinh thần cho nàng."

Ta ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, Tứ vương gia quả thật độc nhất vô nhị khi muốn đưa người ra ngoài thành chỉ để đón sinh thần.

Trên tay ta là chiếc lò sưởi, cả người mặc nhiều lớp nên không cảm thấy lạnh. Nhưng khi nhìn Tứ vương gia, chỉ thấy hắn mặc quần áo mùa đông đơn giản, áo choàng che cổ cũng không có. Ta chú ý đến bàn tay hắn, ngón tay thon dài và mạnh mẽ, nhưng các khớp xương hơi ửng đỏ, rõ ràng là lạnh.

Ta gọi hắn: "Vương gia, ngài ôm lò sưởi đi, sẽ ấm hơn."

Tứ vương gia mở mắt, thật ra gương mặt hắn không sắc bén như tưởng tượng, trái lại, khi hắn thả lỏng, có thể nói là một lang quân ôn nhuận. Tuy nhiên, thường ngày hắn luôn nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ cự tuyệt người ngoài, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy không dễ tiếp cận.

Hắn nhìn vào lò sưởi trong tay ta, mí mắt khẽ nâng lên, trong con ngươi đen của hắn phản chiếu rõ hình ảnh ta.

"Nàng không lạnh à?" Giọng hắn trầm thấp, trong đó có chút mệt mỏi như vừa thức dậy từ giấc ngủ, mang theo chút lười biếng.

Ta lắc đầu: "Không lạnh."

Tứ vương gia nói: "Tới đây."

Ta ngồi gần hơn và đưa lò sưởi cho hắn. Không ngờ hắn lại giơ tay nắm lấy mu bàn tay ta, bình tĩnh nói: "Như vậy hai chúng ta đều có thể làm ấm tay."

Lòng bàn tay Tứ vương gia lạnh buốt, tay hắn lớn hơn rất nhiều so với ta, thoải mái bao trùm lấy tay ta.

"Vãn Vãn." Tứ vương gia lại bất ngờ gọi tên ta.

Tim ta gần như nhảy lên đến yết hầu, không biết có phải thanh âm run rẩy hay không: "Vương gia?"

"Sinh nhật sang năm nàng muốn làm gì?" Tứ vương gia nhìn lò sưởi, ngón tay hơi đổi vị trí, hơi ấm từ mu bàn tay di chuyển, khiến cả đại não của ta cũng dao động theo.

"Chưa nghĩ tới." Ta thành thật đáp.

Tứ vương gia ừ một tiếng: "Vậy để ta suy nghĩ."

Tim ta đập mạnh, cảm thấy nhiệt độ trong xe ngựa hơi cao, vội vàng trả lời: "Được."

"Được rồi, ấm hơn nhiều rồi, nàng tiếp tục cầm đi." Tứ vương gia buông tay ra, tựa lưng vào xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cả xe ngựa lặng yên trở lại. Ta nhìn lò sưởi trong tay, ngẩn người một lúc, không biết vì sao lại khẽ cười chính mình rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong xe ấm áp, ta vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi. Giọng nói của quản gia ngoài xe ngựa đánh thức ta: "Vương gia, vương phi, đã đến."

Ta mở mắt ra, thấy Tứ vương gia đã tỉnh, hắn nhìn ta một cái rồi cùng nhau xuống xe. Trước khi rời đi, hắn dặn: "Mặc áo choàng vào, cầm lò sưởi đi."

Ta cầm lò sưởi, vén rèm xe lên, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến ta ngạc nhiên.

Đây là một bãi cỏ rộng lớn, bao quanh bởi những hàng rào cao, trên đó treo đầy đèn lồng, ánh sáng mờ ảo như phủ một lớp màn đêm lay động.

Ta nhỏ giọng, hơi sợ hãi, nhìn về phía Tứ vương gia, không biết hắn đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào.

Tứ vương gia hỏi: "Có thích không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!