Cuối cùng, Tứ vương gia cầm hai tờ giấy đỏ hình tròn mà ta đã cắt, hỏi: "Đây là cái gì?"
Ta nuốt nước bọt, đáp: "Son."
Tứ vương gia nhìn ta, rồi nói: "Nó là nam tử."
Ta liếc qua người tuyết, trong lòng nghĩ thầm: Người tuyết còn phân nam nữ sao?
"Thôi, coi như nữ tử đi." Tứ vương gia đặt tờ giấy lên mặt người tuyết.
Ta đắc ý nhìn người tuyết này, rồi hỏi Tứ vương gia: "Sao vương gia lại nhớ tới người tuyết thế?"
Tứ vương gia trả lời: "Năm ngoái thấy nàng chất đống, quá thấp quá nhỏ, năm nay đã muốn làm lớn cho nàng rồi."
Ta nhìn người tuyết cao gần bằng mình, không khỏi thắc mắc: "Vương gia, đây là lễ vật sinh thần của thiếp sao?"
Tứ vương gia liếc nhìn ta, đáp: "Không phải."
Hắn lại hỏi: "Ai tặng quà cho nàng?"
Ta lấy hộp gỗ Cửu hoàng tử tặng cho Tứ vương gia xem, nói: "Gia Luật Tiêu tặng thiếp, bảo cuối năm trong cung bận rộn, lo không có thời gian ra ngoài, nên tặng thiếp quà sớm."
Sau khi bị kéo lên thuyền giặc của Tứ vương gia, Cửu hoàng tử càng ngày càng thân thiết với ta. Cậu không biết phân biệt lớn nhỏ, mặc dù Tứ vương gia đã nói với cậu mấy lần, nhưng Cửu hoàng tử vẫn không thay đổi. Còn nói rằng rõ ràng ta nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng ta lại chiếm hết ưu thế bối phận.
Thường xuyên qua lại, ta cũng dần dần không khách khí với cậu.
Tứ vương gia tỏ ra hứng thú với hộp gỗ của ta, bảo ta mở ra xem.
Ta nghĩ chắc chẳng có gì đặc biệt, liền mở ra, chỉ thấy một sợi dây đỏ xiêu vẹo.
Tứ vương gia im lặng, ánh mắt dừng lại trên sợi dây trong hộp.
Ta mở miệng nói: "Trước khi xuất cung nói ba hoa chích chòe như vậy thiếp còn tưởng rằng là bảo bối gì." Ta đóng hộp gỗ lại cười nói: "Thiếp thấy nó chính là chọn cho thiếp một món đồ chơi nhỏ của Thập công chúa, theo tính tình của nó, làm sao có thể tặng thiếp thứ bình thường như vậy."
Tứ vương gia hỏi ta: "Vậy theo suy nghĩ của nàng, Tiểu Cửu sẽ tặng nàng cái gì?"
Ta nhớ tới gương mặt gợi đòn của Gia Luật Tiêu, cắn răng nói: "Ít nhất thì cũng sẽ là bức họa thiếp ngã chổng vó trên băng, chuyện này nó đã cười nhạo thiếp mấy ngày liền."
Tứ vương gia nhìn ta, hắn rất ít khi dùng ánh mắt thâm trầm như vậy, nhìn chằm chằm khiến ta không hiểu.
Qua một lúc lâu, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết. Tứ vương gia đội nón áo choàng lên cho ta, nhẹ nhàng nói: "Trở về đi."
Ban đêm Tứ vương gia ở chỗ ta, hắn vẫn ôm ta đi vào giấc ngủ. Ta đặt túi sưởi dưới chân, gần nóng xa lạnh, vẫn luôn nắm chắc khoảng cách không tốt.
"Đừng nhúc nhích." Tứ vương gia đột nhiên lên tiếng, hơi thở phả vào cổ ta.
Ta ngoan ngoãn bất động, Tứ vương gia khẽ hỏi: "Nàng cảm thấy Tiểu Cửu thế nào?"
Cổ họng ta nghẹn lại, trả lời: "Đệ ấy là người tốt."
Tứ vương gia ừ một tiếng: "Vậy nàng cứ nghĩ xem trong dòng họ hoàng thất Thục quốc còn có những công chúa hay quận chúa nào chưa gả, nếu có người thích hợp thì gả đến Đại Liêu."
Trái tim ta thả lỏng, đồng ý với chuyện này.
Tứ vương gia sắp chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn nhỏ giọng thầm thì: "Tiểu hài tử thật đúng là ấm áp."
Ta bất mãn động đậy thân thể: "Thiếp sắp mười bảy rồi."
Tứ vương gia ngủ thiếp đi, ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Đợi đến khi ngài thành Thái Tử…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!