Đủ loại quá khứ, hiện tại lại hiện ra trước mắt ta như đèn kéo quân.
Đêm ta gả đến đây, Tứ vương gia say rượu ngã nhào lên giường ta, miệng nói sai rồi. Đó là khởi đầu của tất cả.
Những ngày đó, ta luôn tự hỏi, vì sao Tứ vương gia lại nói hai chữ này? Phụ hoàng đã báo cho Đại Liêu biết, người gả tới không phải là Trường Ninh mà là ta.
Sau đó vào cung, Thái Tử cầm cây trâm cài tóc Linh Lan trên đầu ta lên. Ta nhớ về Tứ vương gia và Thái Tử phi đối mặt trong góc ký ức, bị ta lục lại. Cây trâm đó là nha hoàn khi rửa mặt đã lấy trong hộp trang sức, do Tứ vương gia ban cho. Ta thấy đẹp, liền chọn nó.
Vì sao Tứ vương gia lại đặt cây trâm cài tóc đó vào hộp trang sức của ta?
Ta thương hại chính mình, cười nhẹ ra tiếng.
Hắn cố ý, cố ý để cho Thái Tử phi trông thấy trâm cài tóc kia cũng có thể cài lên đầu người khác. Thái Tử phi muốn quên, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không cho.
Cho nên hắn mới nói câu sai rồi, không phải gả sai công chúa, nhưng có thể nói là gả sai người.
Chợt nghĩ đến vòng hoa kia, ta như thể bị cơn tuyết lớn mênh mô*g này làm sáng tỏ mọi điều, tâm trí bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Trong vòng hoa ấy chắc chắn có mật ngữ mà ta không thể hiểu. Mật ngữ ấy hẳn đã nói cho Thái Tử phi và Tứ vương gia rằng tình cảm của hắn đối với nàng ấy vẫn không hề phai mờ. Vòng hoa này có lẽ chỉ Tứ vương gia mới có thể tự tay kết lại, và có lẽ hắn đã từng làm rất nhiều chiếc tương tự dành cho Thái Tử phi.
Vậy cây cung Thái Tử phi tặng lại cho ta cất giấu điều gì?
Ta càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng, những chuyện này ta còn biết được, vậy còn những chuyện ta không biết thì sao?
Ta sợ hãi nhìn mình trong bộ hoa phục, tay vô thức sờ lên đầu, những thứ này bỗng chốc khiến ta cảm thấy hoang mang, như thể chúng đã trở thành sinh mệnh, đang thì thầm trên cơ thể ta, nhưng ta lại chẳng hay biết gì cả.
Thải Vân nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của ta, lập tức nắm chặt cổ tay ta, vội vàng gọi: "Công chúa! Công chúa!"
Ta từ từ lấy lại tinh thần, sắc mặt vẫn tái nhợt.
"Công chúa, tuyết lớn như vậy, để ta giơ dù cho ngài nhé?"
"Không cần." Ta vội đáp, ta cần một trận tuyết lớn này để rửa sạch những hỗn loạn trong đầu, khiến mọi thứ trước mắt bớt mơ hồ.
Đi đến trước cửa cung, ta nhìn thấy Cửu hoàng tử.
Cậu mặc áo lam mây nước, dáng người cao ráo, khiến thái giám bên cạnh cố gắng giơ dù chắn tuyết cho cậu mà không theo kịp. Thấy ta xuất hiện, cậu liền cầm lấy chiếc dù trong tay nô tài, bước nhanh về phía ta.
"Sao không mở dù?" Dù của cậu ngăn ta với cơn tuyết, cậu quay lại quát Thải Vân: "Sao lại không chăm sóc chủ tử cho đàng hoàng? Vạn nhất tẩu tẩu bị phong hàn, ngươi gánh nổi không?"
"Là ta không muốn mở dù, đệ đừng trách Thải Vân." Ta vội vàng nói.
Cửu hoàng tử lầm bầm: "Tẩu đối xử với nàng ta còn tốt hơn với ta, đến khi thật sự bị phong hàn, lại hối hận không kịp."
Tâm trạng ta không tốt, liền hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
Cửu hoàng tử lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, nhét vào tay ta, cười hì hì nói: "Cuối năm bận rộn, ta sợ không có thời gian tìm tẩu, nên tặng quà sinh thần sớm cho tẩu."
"Đệ, sao đệ biết được sinh thần của ta?" Ta không hề tiết lộ với Cửu hoàng tử.
"Tứ ca đã từng nhắc qua một lần." Cửu hoàng tử dặn dò: "Tẩu phải giữ cẩn thận, ta còn cố tình mang nó đi chùa niệm kinh, xin đại sư gia trì."
Ta trêu cậu: "Chẳng lẽ đệ tặng ta chuỗi Phật châu, muốn ta từ nay về sau chỉ lo cửa Phật, không hỏi đến hồng trần?"
Cửu hoàng tử cười khẽ: "Nói linh tinh, sao ta lại cầu cái đó cho tẩu?"
Ta giả vờ mở hộp: "Rốt cuộc là gì vậy?"
Cửu hoàng tử vội ngăn lại: "Tóm lại là bảo vệ bình an, tẩu về rồi xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!