Chương 12: (Vô Đề)

Mọi người ở đây không còn sức lực để suy nghĩ lời ta nói, Cửu hoàng tử cũng rưng rưng hốc mắt, cậu nhẹ nhàng lắc đầu với ta. Ta hoàn toàn mất đi hi vọng, quay đầu nhìn Tứ vương gia.

"Ngài còn nợ thiếp một con thỏ đấy, ngài nói sẽ bắn trúng thỏ rồi cho thiếp."

Tứ vương gia nhắm chặt mắt, hắn không nghe thấy ta nói chuyện, hắn sắp rời khỏi ta rồi.

Ta không biết đã qua bao lâu, chắc là rất lâu, thái y dập đầu nói: "Máu của vương gia đã ngừng chảy, nhưng thương thế quá nặng, có thể vượt qua hay không, còn phải xem chính vương gia."

Hoàng đế lảo đảo, ông không thể tin nhìn Tứ vương gia trên giường sinh tử chưa rõ, sau đó bỗng nhiên miệng phun máu tươi, rồi ngất đi.

Hoàng hậu hoảng hốt hô lên: "Thái y, thái y."

Hoàng đế được khẩn cấp đưa ra khỏi trướng, giọng nói lo lắng của Hoàng hậu vang lên giữa không khí: "Thái Tử! Thái Tử ở đâu?!"

Vì sự cố với Hoàng đế, lều vải lập tức trở nên vắng lặng, thiếu đi rất nhiều người, không khí trở nên tĩnh mịch.

Chỉ còn lại Thái Tử phi.

Vết máu trên người nàng ấy đã khô cạn, trên cánh tay và trên mặt đều có vết thương.

Nàng ấy từ từ đi đến bên giường rồi ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt đầy nước mắt của ta. Nước mắt nàng ấy chậm rãi chảy ra khỏi hốc mắt, nói với ta: "A Viễn vì cứu ta, hắn vốn có thể không làm vậy."

Tâm trạng của ta lúc ấy không thể nào diễn tả nổi, có lẽ ta chẳng có tâm trạng gì cả. Đầu óc và cơ thể ta như đã cứng đờ, chỉ có thể nghe những lời ấy, nhưng lại không biết phải làm gì.

Cho nên ta chỉ nhìn Thái Tử phi.

"Trên đường chúng ta gặp phải gấu đen, sau khi ta đẩy Thái Tử ra, không tránh được gấu đen. Là A Viễn đã lao về phía trước, là ta… Là ta hại hắn."

Thái Tử phi khóc như đứa trẻ bất lực. Ta ngơ ngác nhìn Tứ vương gia, hắn nằm đó, và ta cảm nhận được rằng mình đã hoàn toàn mất đi hắn.

Ngày qua ngày, ta canh giữ bên cạnh hắn, khi hắn sốt cao, uống thuốc liên tục nhưng nhiệt độ cơ thể hắn vẫn không hề giảm. Ta không dám chớp mắt, chỉ sợ khi nhắm mắt lại, hơi thở của hắn sẽ vụt tắt.

Thải Vân thương xót ta, khuyên ta nghỉ ngơi mỗi ngày.

"Công chúa, dù người làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng như vậy được."

Ta lắc đầu từ chối, trong lòng ta hiểu rõ, những ngày này chăm sóc hắn có lẽ là khoảng thời gian cuối cùng mà ta còn có thể quang minh chính đại bên cạnh hắn.

Có đôi khi ta cũng sẽ hỏi Tứ vương gia: "Ngài thích Thái Tử phi như vậy à? Ngay cả mạng cũng không cần."

Tứ vương gia đương nhiên không trả lời ta, hắn vẫn hôn mê, thỉnh thoảng sẽ có lúc tỉnh lại, nhưng thời gian rất ngắn. Ta không thể hiểu hết nỗi đau của hắn, chỉ có thể đoán qua những cử động và vẻ mặt, để hình dung ra mức độ đau đớn hắn đang phải chịu.

Khi một người mạnh mẽ phải đối diện với cái ch*t ngay trước mắt, người ta dễ dàng quên đi tất cả những sai lầm, những uất ức, những phẫn nộ. Trước mạng sống của hắn, mọi sự bất mãn đều trở nên không đáng kể.

Tứ vương gia lại lần nữa bị đau mà tỉnh, hắn cắn chặt răng, mồ hôi to như hạt đậu trên trán theo tóc mai trượt xuống.

"Thuốc mê đâu?" Tứ vương gia hỏi ta.

Ta nhịn nước mắt lắc đầu, trong khoảng thời gian này hắn dùng quá nhiều, thái y nói thân thể Tứ vương gia suy yếu, không thể chịu đựng được liều lượng lớn như vậy.

Tứ vương gia nằm trên giường, ngón tay bởi vì dùng sức nắm chặt chăn mà khớp xương trắng bệch, đau đớn có lẽ thật sự có thể khiến người ta dỡ xuống lý trí lạnh lùng ngày thường, Tứ vương gia nghiêng đầu nhìn ta, rồi gọi tên của ta.

"Vãn Vãn, ta đau quá."

Nước mắt ta rơi xuống, đối diện với nỗi đau đớn của hắn, ta chỉ có thể ở bên cạnh, bất lực không biết làm gì.

Sau một lát im lặng, Tứ vương gia mở miệng, giọng nói yếu ớt: "Đừng khóc, kể cho ta nghe chuyện khi còn bé của nàng đi."

Cuộc sống ở Thục quốc không có gì đặc biệt, nhưng Tứ vương gia muốn nghe, ta đành cố gắng nhớ lại một vài chuyện xưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!