Chương 11: (Vô Đề)

Đến bãi săn, ta mới biết rằng ngày hôm sau không phải thi đấu một mình mà là phải tham gia vào một đội.

Ta dắt ngựa theo sau Tứ vương gia, trên đường gặp Cửu hoàng tử và Thập công chúa. Thập công chúa đang cãi nhau với Cửu hoàng tử, khi thấy ta và hắn đến, nàng ấy lập tức hành lễ: "Xin chào Tứ hoàng huynh, chào Tứ tẩu tẩu."

Cửu hoàng tử nhìn ta một cái rồi dời tầm mắt đi, cũng hành lễ: "Tứ ca, Tứ tẩu tẩu."

Ta không khỏi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Cửu hoàng tử, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hoàng tử Đại Liêu đều biết cách thay đổi sắc mặt sao? Ngày hôm qua, Cửu hoàng tử đối với ta còn không lớn không nhỏ, ngay cả khi ta tức giận cũng không đổi xưng hô, vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn gọi ta là Tứ tẩu tẩu.

Thái Tử và Thái Tử phi cũng đến, Thái Tử cười nói với Tứ vương gia: "Luận về một người cưỡi ngựa bắn cung, trong huynh đệ tỷ muội thì đệ đứng đầu, nhưng hôm nay là tổ đội săn bắn, Tứ đệ, vị trí thứ nhất nên nhường lại rồi."

Ta hiểu rõ ngụ ý của Thái Tử, tuy chỉ là lời nói đùa giữa các huynh đệ, nhưng ta lại chẳng thể cười nổi, không thể trả lời một cách thoải mái.

"Thái Tử điện hạ nói vậy, chẳng lẽ không để Tiểu Thập vào mắt sao?" Cửu hoàng tử xen vào.

Thập công chúa lập tức nhéo Cửu hoàng tử: "Cửu hoàng huynh, huynh có ý gì?"

Cửu hoàng tử giả bộ đau đớn, thấp giọng hô vài tiếng, cầu xin tha thứ: "Tiểu Thập, muội nhẹ tay một chút."

Mấy huynh đệ lại đùa giỡn vài câu, Thái Tử phi cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Ta chỉ lặng lẽ gật đầu, phụ họa theo họ.

Khi săn bắn sắp bắt đầu, mọi người ưỡn ng*c ngẩng đầu, đón nhận ánh nắng mùa thu tươi đẹp, chỉ đợi Hoàng đế ra lệnh.

"Ngươi lợi hại hơn Thập công chúa." Tứ vương gia bỗng nhiên mở miệng, hắn nói: "Ta chỉ dạy ngươi mấy buổi, nhưng từ nhỏ muội ấy đã học."

Ta thầm nghĩ, hắn đây là đang an ủi mình sao?

Thật đúng là một lời an ủi quanh co khó hiểu.

Theo tay Hoàng đế, một tiếng còi trong trẻo vang lên, mọi người đồng loạt vung roi giục ngựa, ta lạc vào giữa đám người, trong khoảnh khắc cảm giác như đang ở giữa chiến trường, hỗn loạn và chém gi*t.

Kỹ thuật của ta không tinh, hiểu chuyện nên không dám làm phiền Tứ vương gia.

Ta đi theo sau lưng hắn, thầm vui mừng mỗi khi hắn bắn trúng con mồi.

Trên đường, chúng ta lại gặp Thái Tử phi. Nàng ấy kéo cung cài tên, bắn trúng một con hồ ly màu nâu cách xa hơn trăm bước.

Nô tài đi theo vội vàng chạy đến nhặt con mồi lên, Thái Tử phi thấy ta nhìn chằm chằm vào con hồ ly, liền gọi nô tài lại: "Đưa đến cho Tứ vương gia."

"Hôm qua đã nói muốn đánh hồ ly làm quà cho muội, mùa đông có thể làm thành khăn quàng cổ." Thái Tử phi cười nói với ta: "Dù màu sắc không đẹp bằng da cáo trắng, nhưng giữ ấm không tệ."

Thái Tử đi theo trêu ghẹo: "Nguyệt Nhi, sao cánh tay của nàng lại rẽ ra ngoài vậy?"

Thái Tử phi trả lời: "Điện hạ, người cũng biết phụ thân thiếp từ nhỏ đã nuôi dưỡng thiếp như nam nhi, trong pủ tướng quân đều là những người chỉ biết múa đao lộng thương. Vì vậy thiếp rất mong có một muội muội."

Nàng ấy nhìn về phía ta, ánh mắt lấp lánh: "Vãn Nhi chính là muội muội thiếp muốn từ nhỏ."

Ánh mắt nàng ấy kiên định và thẳng thắn, ta không thể có được cái nhìn như vậy, dù có muốn giả vờ cũng không được. Đó là ánh mắt xuất phát từ nội tâm mạnh mẽ và tự tin, Thái Tử phi xứng đáng với tình yêu mà Tứ vương gia dành cho nàng ấy, một tình yêu mà hắn không thể buông bỏ.

Nàng không cần và cũng không nghĩ đến việc phải phòng bị ta vì điều này.

Thái Tử nói: "Vậy con nai vừa chạy trốn, ta nhất định phải bắn được nó, nếu thật sự để Nguyệt Nhi bắn trúng, nói không chừng lại đưa cho Tứ đệ muội."

Tứ vương gia chen vào: "Nai gì?"

Thái Tử phi trả lời: "Sao vậy, muốn cướp với ta?"

Ta gần như lập tức nhìn biểu cảm của Thái Tử phi, nàng ấy hơi ngẩng cằm, trong ánh mắt và bên miệng đều mang theo nụ cười tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tứ vương gia nói: "Mỗi người dựa vào bản lĩnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!