Chương 10: (Vô Đề)

Các hoàng tử tham gia săn bắn vui vẻ đùa giớn: "Tứ đệ năm nay thu hoạch khá lắm, vượt xa đám huynh đệ chúng ta rồi."

"Đó là đương nhiên, năm nay có Tứ tẩu tẩu ở đây, Tứ ca sao không đại triển thân thủ cho được, ha ha ha!"

Cũng có người đùa với Thái Tử phi: "Sợ là năm nay tẩu tẩu sẽ chỉ đứng thứ hai."

Tứ vương gia không để ý nhiều tới những lời nói đó, sau khi nhìn thấy ta, hắn lập tức đi về phía ta. Ta không đoán được ý tứ của hắn, đành lên tiếng: "Đói bụng không?"

Tứ vương gia dường như cũng không muốn nói gì với ta, bèn gật đầu: "Có chút."

Đám hoàng tử phía sau vẫn nhao nhao ồn ào, nghe được những lời này, tai ta bất giác đỏ bừng. Tứ vương gia hắng giọng, hỏi: "Tiểu Cửu dẫn ngươi đi đâu chơi?"

Ta đáp: "Đi cưỡi ngựa, còn đi trượt cỏ."

Tứ vương gia nghe xong ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cửu hoàng tử trên đài, cậu phất tay gọi: "Tứ ca."

Đồ ăn trong buổi săn bắn mùa thu phần lớn là con mồi mà các hoàng tử săn được. Ta nhìn một bàn lớn phong phú, nhưng không biết bắt đầu từ món ăn nào. Tứ vương gia rửa mặt xong mới đến, lông mày đen dày còn đọng giọt nước, vài sợi tóc mai dán trên trán.

"Ăn đi." Tứ vương gia ngồi xuống.

Ta cắn đũa, không biết nên bắt đầu từ món ăn nào.

"Thịt thỏ cay nồng, hẳn là hợp khẩu vị của ngươi." Tứ vương gia lấy món thịt thỏ cay trên bàn tới trước mặt ta.

Ta nuốt nước miếng, rồi bắt đầu ăn thịt, Thải Vân rót cho ta một chén rượu sữa ngựa. Ta uống thử một ngụm nhỏ, mùi cay nồng của sữa ngâm khiến ta nhíu mày, đẩy chén rượu ra xa. Nhỏ giọng phân phó Thải Vân đổi cho ta bát sữa bò.

Tứ vương gia cười khẽ một tiếng.

Ta còn nghe thấy được.

"Trước kia thiếp chỉ uống rượu mơ, chưa từng uống mạnh như vậy."

Tứ vương gia uống rượu bằng bát, hắn ngửa đầu uống cạn sạch rượu sữa ngựa trong bát, vẻ mặt bình thản nói: "Ta biết."

Ngươi biết cái gì chứ!

Tứ vương gia, Cửu hoàng tử, người của hoàng thất Đại Liêu sao lại khiến người khác tức giận như vậy!

"Buổi tối có dê nướng nguyên con, buổi trưa ăn ít một chút." Tứ vương gia nhìn đống xương chất thành núi nhỏ trong mâm của ta, nói.

Ta đưa tay về phía Thải Vân nhận khau, rồi bưng sữa bò lên.

Sau khi ăn xong, ta tìm một cái cớ để Thải Vân bôi thuốc lên, rồi đứng ở đầu gió thổi một hồi, xác định trên người không còn mùi thuốc mỡ mới trở về phòng.

Tứ vương gia đã nằm trên giường, xem ra là đã ngủ. Ta cẩn thận bò vào trong giường, nhưng khi vừa chạm vào, hắn động đậy, mở mắt nhìn ta: "Đi đâu vậy?"

Ta đáp: Vừa rồi nhìn thấy bên ngoài có loại hoa rất đẹp, nên đi hái một ít."

Tứ vương gia nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Ngày mai dẫn ngươi đi săn."

Ta không kịp phản ứng: "Không phải bảo ta chơi với Cửu hoàng tử sao?… Còn nữa, Thái Tử phi nàng… Tức giận thì làm sao bây giờ?"

Ta thừa nhận mình có tư tâm. Lòng ta khao khát muốn có một phần tình cảm của Tứ vương gia dành cho Thái Tử phi, ghen ghét cái tình cảm đó. Ta hy vọng sẽ có một người như vậy, vượt qua muôn vàn khó khăn chỉ để yêu ta.

Tứ vương gia không trả lời ta, ta không dám hỏi tiếp. Hắn mang về nhiều con mồi như vậy, chắc hẳn đã rất mệt mỏi.

Tứ vương gia đã ngủ, còn ta thì không hề buồn ngủ. Ta nhìn chằm chằm vào hắn, lòng nghĩ thầm: hắn chỉ là Tứ vương gia, dù quân công nhiều hơn Thái Tử, năng lực mạnh hơn Thái Tử thì thế nào. Hoàng đế Đại Liêu có rất nhiều hoàng tử, ai cũng có sở trường, ai cũng khác biệt so với Thái Tử ôn hòa, khoan hậu.

Nhưng như vậy thì sao chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!