Mọi người tránh ra một lối đi cho ta, ta khẩn trương nuốt nước miếng, nắm chặt làn váy đi tới trước mặt phụ hoàng.
"Ngươi là?" Quả nhiên phụ hoàng không biết ta.
Hoàng hậu kịp thời mở miệng: "Bệ hạ, đây là Vãn Nhi, Khương thị sinh ra."
Phụ hoàng suy nghĩ một chút mới nhớ lại mẫu thân của ta, ông ta không thuần thục vỗ bả vai của ta, nói: "Nữ nhi tốt của trẫm, công chúa tuyệt vời của Thục quốc."
Mấy năm qua chiến sự không ngừng, ta trong cung coi như may mắn, không phải lo nghĩ về ăn uống. Nhưng thỉnh thoảng khi lén ra ngoài, ta thường thấy dân chúng đói khát, thậm chí có những đứa trẻ khóc vì đói. Cảnh tượng ấy khiến lòng ta không khỏi xót xa.
Trường Ninh công chúa đã từng có ân với ta. Sau khi mẫu thân qua đời, trong cung không ai chịu nuôi ta, chính Trường Ninh công chúa đã cầu xin Hoàng hậu nương nương, nói rằng mình thiếu bạn chơi. Chính nhờ vậy, ta mới có vinh hạnh đặc biệt được nuôi dưỡng trong cung.
Đại Liêu chỉ đích danh muốn đích công chúa hòa thân, nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện ta. Đại Liêu dù có muốn cũng không thể làm gì, vì ta thật sự được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Hoàng hậu, cũng coi như là đích công chúa.
Ta cũng không phải gả cho Thái Tử Đại Liêu, triều đình ta suy yếu, trong khi Đại Liêu lại binh hùng tướng mạnh. Trên thư hòa thân của họ ghi rõ, chính là Tứ vương gia Đại Liêu.
Ta biết vị Tứ vương gia này, chiến thần bất bại của Đại Liêu. Chính hắn đã ép nước ta phải lui từng bước, dẫn đến kết cục chật vật, buộc phải gả công chúa để cầu hòa.
Ngày rời khỏi hoàng thành, phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương, các nương nương hậu cung, các hoàng tỷ ta gần như chưa từng gặp qua cùng các hoàng huynh đều đến tiễn ta.
Hoàng hậu nương nương hai mắt đẫm lệ, nắm chặt tay ta, nghẹn ngào nói: " Vãn Nhi, sang bên đó rồi đừng quá ủy khuất bản thân, phụ hoàng và mẫu hậu đều ở đây."
Các nương nương cũng phụ họa theo.
Trong lúc nhất thời ta không biết nên làm gì bây giờ, có nên cũng học theo dáng vẻ của các tỷ tỷ ngày thường, bổ nhào vào trong ng*c Hoàng hậu nương nương khóc lóc nói không muốn rời khỏi nhà hay không.
Hoàng hậu nương nương thấy ta không có phản ứng, nước mắt liền dừng lại trong mắt, bà cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, nói: "Thời gian sắp đến rồi, đừng để sứ giả Đại Liêu chờ."
Trường Ninh công chúa cũng tới, viền mắt nàng đỏ bừng, vẫn là cách ăn mặc cao quý ôn nhu ngày thường.
Ta nghĩ nghĩ, vẫn phải nói với nàng một câu, bèn đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: "Trưởng tỷ không cần áy náy, lúc còn bé nếu không phải tỷ mở miệng nói muốn muội vào cung, muội có thể đã sớm ch*t đói ở trong lãnh cung rồi."
Trường Ninh công chúa cầm tay ta, mím môi, cố nén nước mắt muốn cho ta một nụ cười.
Ta chỉ có thể nói thêm: "Trưởng tỷ, tỷ và Chu tiên sinh rất xứng đôi. Sau khi muội xuất giá, tỷ sẽ có thời gian lên kế hoạch thật tốt." Nói rồi, ta nháy mắt với Trường Ninh công chúa: " Nếu chút thời gian muội có thể giúp tỷ làm cho người tình thành thân, muội sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó, xin trưởng tỷ tặng muội một phần kẹo cưới."
Trường Ninh công chúa gật đầu, rốt cục cũng cười ra tiếng.
Nàng tháo vòng ngọc trên tay xuống đeo vào tay ta, ta nhận ra ngọc này, đông ấm hè mát, là một trong rất nhiều bảo vật phụ hoàng cố ý tìm cho trưởng tỷ vào ngày lễ cập kê.
"Vãn Nhi, đến Đại Liêu phải cẩn thận mọi điều, đừng tranh chấp với người khác, nhưng cũng đừng để bản thân phải chịu ủy khuất. Trưởng tỷ dù lực bất tòng tâm, nhưng ở Đại Liêu cũng có mấy vị bằng hữu quen biết, có chuyện gì cứ để bọn họ giúp chuyển cáo."
Ta gật đầu, trong lòng lại biết ta vĩnh viễn sẽ không đi tìm bằng hữu của Trường Ninh công chúa. Ta gả đến Đại Liêu chỉ là kế hoãn binh, vài năm sau, hoặc là năm năm, hoặc là bảy năm, hai nước sớm muộn gì cũng sẽ tái chiến.
Khi đó ta nên làm gì đây?
Phu quân ngăn cản ta, không cho ta cầu xin hắn buông tha cho quốc gia của ta, cũng không đồng ý để ta viết thư yêu cầu phụ hoàng cúi đầu xưng thần.
Ai biết được?
Ta ngồi lên xe ngựa đi tới Đại Liêu, cung nữ hồi môn đi theo nước mắt lã chã, nàng ấy thấy ta không khóc, bèn hỏi ta vì sao?
Ta hỏi, trong lòng nàng ấy còn nhớ mong cái gì?
Tiểu cung nữ khóc sướt mướt, nói không nỡ xa phụ mẫu và ấu đệ trong nhà, không nỡ bỏ tình lang trong lòng, càng không nỡ bỏ một đám tỷ muội.
Ta lại cười, nói: " Mẫu phi của ta qua đời sớm, phụ hoàng cũng không nhớ rõ ta. Các tỷ tỷ trong cung thậm chí còn chẳng rõ ta bao nhiêu tuổi, huống hồ nói đến chuyện công tử nhà nào ái mộ ta, muốn tám người khiêng kiệu lớn cưới ta vào cửa. Thay vì ở trong cung chờ đợi đến tuổi, rồi tùy tiện bị chỉ gả đi, còn không bằng đến Đại Liêu, làm tứ vương phi chính thất của ba kinh người ta.
Trên đường đi rất lâu, phong cảnh quen thuộc chậm rãi biến mất. Khi đến hoàng thành Đại Liêu, ta vén rèm xe ngựa lên, ngay lập tức, tiếng ồn ào của người qua lại trên phố tràn vào không gian nhỏ hẹp bên trong xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!