Tư Minh Minh có một giấc ngủ vô cùng ngon lành. Cảm giác lâng lâng khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể cô như được mở rộng, cả giấc mơ cũng nhẹ bẫng.
Tư Minh Minh không thể nhớ lần cuối cùng mình ngủ cùng một người đàn ông có hơi ấm là khi nào. Cảm giác của cô đối với đàn ông thật kỳ lạ: họ không phải là thứ cô cần thiết, bởi mỗi khi có h@m muốn, cô luôn tìm được cách tự giải quyết.
Nhưng đôi khi, những người đàn ông sống động lại có một sức hút chết người với cô.
Tự nhận mình không phải là người quá giàu cảm xúc d*c vọng, cô biết nó thỉnh thoảng xuất hiện, như để nhắc nhở rằng nó vẫn còn tồn tại, rồi nhanh chóng biến mất.
Những trải nghiệm tốt đẹp từ đàn ông mà cô từng có rất ít, đến nỗi sau đêm vừa qua, cô thậm chí cảm thấy những người đàn ông mà mình từng trải qua còn không bằng món đồ nhỏ kia.
Cô đã bày tỏ sự cảm ơn với Lục Mạn Mạn, người đáp lại cô:
"Chuyện nhỏ mà! Lần tới mình sẽ tặng cậu thứ siêu đỉnh hơn nữa!"
Một thứ.
Cách dùng từ của Lục Mạn Mạn khiến Tư Minh Minh không khỏi tưởng tượng. Trong lúc cô còn đang mường tượng thứ đó là gì, chuông cửa vang lên.
Cô với dáng vẻ đầu bù tóc rối ra mở cửa, nghĩ rằng là chuyển phát nhanh, nhưng lại nhìn thấy người chồng mới cưới của mình.
Anh trông như cây non bị sương muối làm cho héo rũ, nhưng vẫn gắng gượng giữ dáng vẻ cao ngạo. Dù nhìn thấy Tư Minh Minh, anh ta cũng không tỏ vẻ phấn chấn lên chút nào.
Tư Minh Minh hiếm khi mở to mắt nhìn anh: Anh đến đây làm gì?
"Điện thoại của cô tắt máy."
Tư Minh Minh chợt nhớ ra:
"À, tôi có hai điện thoại."
Đúng vậy, cô có hai chiếc điện thoại. Một chiếc dùng cho công việc và những người không quan trọng, chiếc còn lại dành cho những người thân thiết. Khi tâm trạng không tốt, cô không ngần ngại tắt chiếc điện thoại dành cho những người không quan trọng, buổi tối trước khi đi ngủ cũng vậy.
Cách cô sử dụng hai điện thoại giống như thể hiện hai mặt tính cách của mình: một mặt mà người ngoài nhìn thấy, và mặt còn lại dành cho người thân thiết.
Tô Cảnh Thu tức giận, gật đầu liên tục:
"Được rồi, được rồi, cô giỏi, cô giỏi lắm."
Tư Minh Minh cảm nhận được sự bực tức của anh, nhưng lý trí khiến cô phải ưu tiên giải quyết vấn đề trước. Cô hỏi:
"Anh đến vì chuyện ăn trưa hôm nay đúng không?"
Chứ còn gì nữa?
Giọng Tô Cảnh Thu không mấy thân thiện, thấy cô đứng chắn trước cửa, anh hỏi:
"Cô không định cho tôi vào nhà à?"
Mời anh vào.
Cô ngáp một cái, quay người bước vào. Hôm nay, cô không giống với những lần Tô Cảnh Thu gặp trước đây, lúc thì trang điểm đậm, lúc thì che chắn kỹ càng. Lần này, mái tóc cô rối bời, không trang điểm, trông như vừa có một giấc ngủ rất ngon, đôi mắt sáng rực.
Cô không để ý đến ngoại hình của mình, cơ thể mảnh khảnh được che kín trong bộ đồ ngủ dài tay. Cô chỉ tay về phía sofa, bảo anh ngồi đợi.
Khi đánh răng, cô chợt nhớ ra Tô Cảnh Thu ít nhất cũng là chủ một nhà hàng, làm bữa sáng chắc không phải chuyện khó.
Vì thế, cô ngậm bàn chải, tay chống hông, đứng trước mặt anh và hỏi: Anh ăn sáng chưa?
Chưa ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!