Từ phòng ngủ của Tư Minh Minh bước ra, Tô Cảnh Thu thoáng lướt mắt nhìn cô khi đi ngang qua. Anh cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng không thành công. Không rõ là do diễn xuất của anh quá vụng về, hay ánh mắt sắc bén của Tư Minh Minh quá lợi hại, mà cô lập tức nhận ra:
Anh đã nhìn thấy thứ trong ngăn kéo của cô, và biết rõ đó là gì. Thậm chí, trong đầu anh còn bắt đầu dựng lên một cảnh tượng đầy lãng mạn và táo bạo.
Thật ra, Tư Minh Minh cũng từng nghĩ đến việc dùng món đồ chơi nhỏ ấy, nhưng lần đó, hình ảnh Nhiếp Như Sương bất ngờ hiện lên trong đầu đã phá hỏng hứng thú của cô. Giờ nghĩ lại, cô tự nhủ:
"Suýt chút nữa thì quên mất. Phải thử dùng xem sao, không thể phụ lòng thiện ý của Mạn Mạn."
Cô không cảm thấy cần phải bối rối. Đã bị nhìn thấy rồi thì coi như số phận đã an bài, mọi lời giải thích lúc này chỉ làm tăng thêm tính kịch tính của câu chuyện. Mà trước mặt Tô Cảnh Thu, giải thích cũng vô ích, vì anh chắc chắn chẳng tin lời nào.
Tư Minh Minh nở một nụ cười nhẹ với anh.
Mỗi lần cô cười với anh đều mang lại những hiệu ứng vượt xa tưởng tượng. Lần này, chân của Tô Cảnh Thu thậm chí còn hơi chùng xuống. Nếu không vì sĩ diện đàn ông, anh đã xoay người bỏ chạy.
Căn nhà này thật sự khiến anh không thể ở lại thêm. Cô Tư Minh Minh này như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, nhưng rõ ràng cô chẳng làm gì cả! Cuối cùng, không chịu nổi nữa, anh viện cớ qua loa để rời đi.
Đây mới là ngày đầu tiên trong cuộc hôn nhân của họ, nhưng cảm giác như đã bước sang tuổi xế chiều.
Khi Tư Minh Minh tiễn Tô Cảnh Thu rời đi, trời đang là buổi trưa oi bức. Bên đường, một ông cụ kéo xe đi chợ, tay kia nắm lấy tay vợ mình, bước từng bước chậm rãi. Ồ, tuổi già của họ dường như chẳng giống chút nào với cảnh tuổi già của đôi vợ chồng trẻ này.
Vốn dĩ, Tư Minh Minh không có chút tình cảm lãng mạn nào. Tô Cảnh Thu cũng vậy, phần lãng mạn trong anh đã chết từ lâu. Cả hai đứng nhìn khung cảnh ấy, không hề cảm thấy ngưỡng mộ, mà chỉ nghĩ:
"Chắc mồ hôi tay họ không chảy chứ?"
Đả đảo lãng mạn!
Ký ức chợt ùa về, Tư Minh Minh nhớ lại năm 20 tuổi khi chia tay mối tình đầu. Cô là người bị bỏ rơi, nhưng chàng trai lại tỏ ra như chính mình mới là người bị tổn thương nhiều nhất. Đứng bên hàng rào sắt của trường, anh ta lên án cô:
"Con người em không có chút thú vị nào! U ám! Em đem hoa tôi tặng chia cho người khác! Còn nữa, lần tôi mời em đi ngắm hoàng hôn, hoàng hôn đẹp thế mà em lại ngủ gật!"
Anh ta liệt kê hàng loạt tội trạng của cô, trong khi Tư Minh Minh nghĩ mình chẳng đáng bị đối xử như vậy. Cả ngày ngồi tàu đến bờ biển, lưng đeo ba lô nặng trĩu, bụng đói đến hoa mắt, mặt trời trước mắt cô nhòe thành hai bóng. Cô chỉ chợp mắt một chút, vậy mà anh ta đã ghi hận suốt từ đó.
Hôm sinh nhật năm đó, cô cùng Lục Mạn Mạn và một người bạn nữa ra quán vỉa hè uống rượu. Lần đầu tiên trong đời, cô say khướt, vung tay hô lớn: Đả đảo lãng mạn!
Lãng mạn là thứ vô dụng nhất trên đời!
Biết bao thứ tầm thường chỉ cần khoác lên cái mác lãng mạn liền đủ để lừa dối những cô gái trẻ. Biết bao điều rẻ tiền bỗng chốc tăng giá chỉ vì được gọi là lãng mạn. Lãng mạn là một khái niệm được đem ra buôn bán, trong khi cảm xúc thật sự thì chẳng cần khái niệm nào cả.
Xe của Tô Cảnh Thu đến, anh ngoái nhìn Tư Minh Minh, bối rối không biết nên chào tạm biệt thế nào. Tư Minh Minh vẫn là người làm chủ tình huống, đưa tay ra, nói:
"Đồng chí yêu dấu, tạm biệt."
Tô Cảnh Thu lập tức cảm thấy cả một đàn sâu róm đang bò đầy trong đầu. Cô gái này không biết là trêu đùa hay là suy nghĩ không bình thường:
"Đồng chí yêu dấu? Cô ấy lắp ghép được những từ này thế nào?"
Tuy nhiên, anh vẫn nắm lấy tay cô.
Giữa cái nóng của mùa hè, thật khó tìm được một bàn tay lạnh buốt như vậy. Những ngón tay mảnh khảnh, lạnh như không xương, dán vào lòng bàn tay nóng hổi của anh. Làn da trên cánh tay cô trắng mịn, gần như trong suốt, những đường mạch máu xanh nhạt lộ ra dưới da.
Thằn lằn, anh nghĩ. Cuối cùng, anh cũng biết cô giống gì
--- một con thằn lằn máu lạnh.
Trong cái nóng bức của mùa hè, nhiệt độ của cô đúng là độc nhất vô nhị.
Bắt chước giọng điệu của cô, anh nói:
"Đồng chí yêu dấu, tạm biệt." Anh còn khẽ vẫy tay, khiến cảnh tượng thêm phần trịnh trọng. Sau đó, anh quay người lên xe, thở phào nhẹ nhõm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!