Theo cách suy nghĩ của Tư Minh Minh, câu hỏi này khá trừu tượng. Cô thật sự muốn thảo luận sâu hơn với Tô Cảnh Thu về vấn đề này. Vì vậy, cô nói:
"Câu này nên trả lời từ khía cạnh nào đây? Cách tư duy, đặc điểm tính cách, phương thức hành động, thể chất… và còn nhiều yếu tố phức tạp khác cấu thành một con người. Ý anh đang hỏi cụ thể là gì?"
Tô Cảnh Thu bị hỏi ngược lại đến á khẩu.
Quả nhiên, anh phát hiện ra rằng mình không thể thảo luận những câu hỏi cảm tính như vậy với một người lý trí như cô. Theo lẽ thường, khi một người hỏi
"Em thấy anh là người như thế nào?", người kia sẽ hiểu rằng câu hỏi này có thể dẫn đến một lời tỏ tình.
Những cô gái không có tình ý sẽ trả lời kiểu
"Anh tốt lắm, nhưng chúng ta không hợp". Còn những cô gái có ý lại sẽ hồi hộp tim đập thình thịch.
Nhưng Tư Minh Minh thì sao?
Bản năng của cô là phân tích và tháo rời một con người ra. Nếu là người khác, chắc sẽ nổi giận ngay lúc này. Nhưng Tô Cảnh Thu không giống ai. Anh nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, cảm thấy việc hiểu được cách cô nhìn nhận mình cũng không tệ, bèn nói:
"Tất cả mọi khía cạnh. Em muốn nói sao cũng được."
Thế là Tư Minh Minh thật sự bắt đầu chia sẻ cảm nhận của mình về anh. Trước tiên, xét về tư duy, Tô Cảnh Thu không có một mô thức rõ ràng hay cố định; anh có thể linh hoạt thay đổi theo tình huống.
Về đặc điểm tính cách, thì rất rõ ràng: thẳng thắn, trực tiếp, nhiệt tình, và nghĩa khí… Phương thức hành động của anh thì chú ý đến cảm xúc của người khác, nhanh nhẹn và quyết đoán, nhưng đôi khi có hơi cọc cằn…
Khoan đã.
Tô Cảnh Thu ngắt lời:
"Em nói anh cọc cằn, có phải vì hôm đó em bảo anh nhẹ nhàng thôi, mà anh không nghe lời không?"
Hả? Tư Minh Minh ngẩn người, rồi bật cười. Cô biết với trí nhớ của Tô Cảnh Thu, có lẽ anh không thể nhớ xa hơn quá khứ gần đây. Những sự kiện gần nhất luôn là chất liệu chính cho những suy diễn, phân tích của anh.
Tô Cảnh Thu cũng quên mất lý do ban đầu mình đặt câu hỏi, giờ lại chăm chú thảo luận vấn đề với cô. Nhân lúc này, Tư Minh Minh cũng hỏi:
"Vậy còn anh? Anh thấy em là người thế nào?"
Tô Cảnh Thu nghĩ một lúc rồi đáp:
"Xin lỗi, anh không thể lý trí như em. Anh là một người cảm tính. Nên câu trả lời của anh là: Em thật sự là người luôn ở trong trái tim anh, mọi lúc, mọi nơi."
Câu tỏ tình bất ngờ này khiến Tư Minh Minh im lặng. Cô cảm thấy nhịp tim mình đột nhiên tăng lên, bàn tay đặt lên ngực, cảm nhận những tiếng thình thịch truyền qua lòng bàn tay. Cảm giác này không quen thuộc, nhưng cũng không hề khó chịu.
Dù vậy, cô vẫn đưa ra yêu cầu:
"Nếu anh có thể bỏ hai từ"thật sự
"thì lời khen dành cho em sẽ càng trọn vẹn hơn."
"Em là người luôn ở trong trái tim anh."
Tô Cảnh Thu chỉnh lại theo ý cô, rồi đắc ý bổ sung:
"Học hỏi đi, Tư Minh Minh! Thể hiện tình cảm không có gì đáng xấu hổ cả! Yêu một người cũng chẳng có gì đáng xấu hổ!"
"Cảm ơn anh, Tô Cảnh Thu."
Tư Minh Minh hơi cảm động:
"Chỉ sau khi quen biết anh, em mới hiểu rằng giữa người với người cũng có thể như thế này. Những thứ vốn chỉ tồn tại trong sách vở hay phim ảnh, em đã nghĩ anh là kiểu người chỉ có thể được hư cấu mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!