Chương 46: Một sự cố

Tô Cảnh Thu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Loại trạng thái này rất hiếm khi xảy ra, không, hầu như chưa từng. Anh không thích hôn.

Khi còn nhỏ, trong nhà có dì út.

Dì út rất sạch sẽ, nhanh nhẹn trong công việc, lời nói nhẹ nhàng, nụ cười hòa nhã. Nhưng dì út có một tật xấu: thích ôm và hôn Tô Cảnh Thu. Lúc đó anh còn nhỏ, không thích ai hôn mình, nhất là hôn lên môi. Hôm đó, anh tức giận, đánh vào tay dì út một cái.

Dì út vốn là người hiền lành, không hiểu sao lại nổi nóng, bóp chặt gương mặt nhỏ nhắn của anh, gằn giọng:

"Phải hôn! Phải hôn! Thích con mới hôn! Sao con giống người lớn thế, còn dám tỏ thái độ với người khác!"

Tô Cảnh Thu khóc òa lên, nhưng không thể thoát được. Khi đó tay chân nhỏ bé của anh chẳng khác gì vật trang trí, cứ thế bị dì út hôn đến đau rát.

Cảm giác sợ hãi và ghê tởm đó vẫn còn đọng lại trong ký ức anh. Khi mẹ anh, Vương Khánh Phương, trở về, anh lập tức mách. Nhưng vì còn nhỏ nên không nói rõ được, chỉ biết cuống cuồng vỗ vào mặt và miệng mình, rồi uất ức bật khóc.

Sau đó, dì út biến mất.

Chuyện này dần phai mờ trong trí nhớ anh.

Cho đến nhiều năm sau, khi anh có mối tình đầu. Cô gái rất xinh đẹp, cũng rất thích anh. Một buổi tối sau giờ học, hai người đi bộ trên phố, cô ấy bất ngờ nhón chân hôn lên môi anh. Khi đôi môi cô chạm vào anh, một cảm giác khó chịu mãnh liệt trỗi dậy trong lòng anh.

Qua nhiều năm, cảm giác này tái diễn nhiều lần, đến mức Tô Cảnh Thu chấp nhận sự thật: cả đời này anh có lẽ sẽ không bao giờ có được một nụ hôn đẹp đẽ, ngọt ngào. Với anh, nụ hôn giống như ánh trăng trong gương, hoa trong nước, hay ảo ảnh giữa sa mạc

- có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm đến.

Lúc này, Tư Minh Minh nhẹ nhàng nói: Hôn em đi.

Nỗi sợ hãi và khó chịu trong lòng Tô Cảnh Thu dường như tạm thời rút lui. Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, đầu nghiêng nhẹ, rồi môi anh chạm vào môi cô.

Tư Minh Minh nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi anh như lông vũ, lướt nhẹ, có chút dè dặt. Anh cũng biết sợ sao? Cô khẽ mở mắt, trong bóng tối, ánh mắt hai người chạm nhau.

Anh không nhắm mắt.

Anh thật sự không nhắm mắt.

Cô đưa tay đặt lên mắt anh, hơi ngẩng cằm, đón lấy môi anh. Tư Minh Minh rất muốn hôn Tô Cảnh Thu. Cảm giác này thật kỳ lạ, suốt đời cô chưa bao giờ có ý nghĩ như thế, muốn cùng một người đàn ông hôn thật trọn vẹn.

Cô áp tay lên má anh, khẽ mở môi.

Đầu lưỡi vừa đưa ra đã rụt lại, vừa khao khát vừa nhớ rằng anh không thích điều này. Cô tôn trọng anh, không muốn hành động của mình khiến anh không thoải mái.

Sự dịu dàng hiếm thấy ấy như một làn gió nhẹ không ngừng thổi qua lòng Tô Cảnh Thu. Cuối cùng, anh chậm rãi đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng, từ từ lướt qua môi cô, tiến vào trong.

Cô chờ đợi anh.

Khi cả hai chạm vào nhau, Tư Minh Minh khẽ ngậm lấy anh. Cả hai đều im lặng. Nhịp tim Tô Cảnh Thu đập dồn dập như tiếng trống, từ thời thơ ấu mơ hồ của anh vang lên, đi qua thời niên thiếu, rồi đến tuổi trưởng thành. Anh từng nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ có được một nụ hôn say đắm và rung động.

Vậy mà trong một đêm đông như thế này, anh đã có nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa.

Một nụ hôn mà anh yêu thích.

Không mang theo d*c vọng.

Chỉ với người anh thích.

Điều này làm Tô Cảnh Thu xúc động. Anh nghĩ: Một người yêu thật sự có thể chữa lành mọi vết thương trên đời, câu này không sai.

Khi nụ hôn kết thúc, Tô Cảnh Thu cố tình chu môi nói muốn hôn nữa. Tư Minh Minh đẩy anh ra:

"Đi súc miệng đi, đừng có giả bộ nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!