Chương 4: Một trận chiến khó khăn

Tình cảm có cần phân biệt thắng thua không?

Đây là câu hỏi mà bạn thân Cố Tuấn Xuyên gửi cho Tô Cảnh Thu. Nhưng đầu óc Tô Cảnh Thu chẳng chứa nổi nhiều chuyện, càng không tiêu hóa nổi những vấn đề trừu tượng như thế. Không, anh hoàn toàn không muốn dùng đầu óc của mình để suy nghĩ bất kỳ vấn đề nào.

Trước khi kết hôn, Trịnh Lương từng có một cuộc trò chuyện dài với anh. Cô ấy nói:

"Anh biết không Tô Cảnh Thu, anh là kiểu người vừa nhìn vào đã biết sẽ có rất nhiều phụ nữ yêu mến. Nhưng em không yêu anh, không phải vì anh không tốt, mà chỉ đơn giản là anh không phải kiểu em thích."

"Vậy em thích kiểu người thế nào?"

"Em thích kiểu người trong đầu chứa rất nhiều kiến thức. Tốt nhất là như một cung điện tri thức khổng lồ, bất cứ khi nào em cần, anh ấy đều có thể cung cấp thông tin ngay lập tức."

"Em thích công cụ tìm kiếm thì đúng hơn."

Tô Cảnh Thu thường nghĩ: Mình không phải máy tính, cũng không thể thành máy tính. Trên đời này mấy ai trở thành máy tính được? Trong mắt người khác, anh như một bình hoa ngu ngốc, nhưng chẳng ai tự hỏi:

"Làm sao một bình hoa ngu ngốc có thể đứng vững trong xã hội?"

Tô Cảnh Thu chẳng buồn giải thích.

Anh thật sự lười, lười biện minh, lười giải thích, lười cố gắng thêm nữa. Anh nằm bẹp trước số phận, mặc cho nó giẫm đạp.

Ngay cả mẹ anh, bà Vương Khánh Phương, cũng chỉ hiếm khi quan t@m đến thái độ sống dở chết dở của con trai, an ủi qua loa:

"Đây là thử thách cả thôi.", nhưng chẳng thể nói gì sâu sắc hơn. Khi anh hỏi mẹ ảnh của đối tượng xem mắt, bà đáp:

"Con chẳng bảo là bất cứ ai cũng được sao? Miễn là nữ và còn sống!"

"Không có ảnh, giữa chốn đông người làm sao con tìm? Hỏi từng người:"Cô đến xem mắt phải không à?

"Ý thức được mình sơ sót, bà ấy nhận sai với thái độ tích cực:"Mẹ sẽ hỏi lại.

"Một lát sau, bà gửi đến một bức ảnh trông như chụp từ lâu lắm: một cô gái nhan sắc bình thường, cười có má lúm đồng tiền, với cái tên: Tư Minh Nguyệt. Coi như đã có lời giải thích với Tô Cảnh Thu."Không có ảnh gần đây hơn à?

"Tô Cảnh Thu lại hỏi."Gặp mặt thì tự xem đi! Đừng làm phiền mẹ đánh mạt chược!

"Kiên nhẫn của bà Vương Khánh Phương hoàn toàn cạn, vứt điện thoại sang một bên, hét lớn:"Phỗng!

"Đào Đào đứng bên nhìn ảnh, thấy hơi quen nhưng không nhớ ra, vẫn góp lời:"Ông chủ quen biết bao nhiêu người đẹp, tại sao phải đi xem mắt?"

Câu hỏi này rất hay, Tô Cảnh Thu không trả lời được, chỉ đá cậu ta một phát rồi bảo đi làm việc. Còn anh thì ra ngoài, ngồi lên băng ghế phơi nắng chiều. Cai thuốc lá quả là một việc khiến người ta phát điên, cứ nhàn rỗi là lại muốn nhai cái gì đó. Anh không thích trầu cau, bèn nhai thịt bò khô.

Thịt bò anh mua rất dai, xé một miếng nhai vài cái đã đau cả quai hàm, nhưng anh không chịu thua, vắt chân chữ ngũ ngồi đó nhai đến cùng. Đúng lúc này, một cô gái từ bên kia đường đi tới, đeo kính gọng đen, mặc áo phông trắng đơn giản sơ vin với quần jeans ôm.

Không phải Trịnh Lương vừa mới cưới thì là ai?

Cô ấy không né tránh mà bước thẳng tới trước mặt anh, chào hỏi một cách tự nhiên: Chào ông chủ Tô.

Biết nhau lâu như vậy, cô ấy luôn giữ khoảng cách khách sáo với anh, cũng chưa từng dùng những cách gọi thân mật. Nghe đồng nghiệp gọi anh là ông chủ Tô, cô ấy cũng theo đó gọi như thế.

Sắp nghỉ cưới nhưng vẫn bận tối mặt, hôm nay cô ấy cùng đồng nghiệp đến con phố ẩm thực này ăn uống.

"Chào tổ trưởng Trịnh." Tô Cảnh Thu cũng đáp lại, bắt chước giọng điệu của đồng nghiệp cô ấy. Anh chăm chú quan sát, muốn tìm sự khác biệt của một người phụ nữ trước và sau khi kết hôn.

Nhưng cô ấy chẳng thay đổi gì, vẫn như một cô sinh viên còn trong tháp ngà.

"Tiền mừng anh đưa em trả lại rồi phải không?"

Cô kết hôn, anh tặng một phong bao mừng rất lớn, đích thân đưa cho mẹ cô ấy ngay trước nhà hàng tổ chức tiệc cưới đơn giản. Có lẽ là mẹ cô ấy vì hai người họ rất giống nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!