Tư Minh Minh nghe thấy vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn Tô Cảnh Thu. Anh có vẻ hơi lo lắng, lúc này đang nhìn vào điện thoại, có vẻ muốn gọi một cuộc điện thoại ngay lập tức. Tư Minh Minh đoán được một phần, bỗng nhiên cô trở nên thích trêu đùa, liền hỏi anh:
"Anh gọi đi! Tôi không thể nghe sao?"
Câu hỏi này khiến Tô Cảnh Thu ngẩn người, nên cô lại nói:
"Nhanh lên, không phải anh đang gấp à?"
"Có người đang cãi nhau ở nhà hàng, anh phải xử lý một chút." Tô Cảnh Thu trả lời thật thà.
"Xử lý như thế nào, có báo cảnh sát không?"
Câu hỏi của Tư Minh Minh rất sắc bén khiến anh không biết trả lời thế nào, nên anh gọi cho Đào Đào. Anh vốn đã định gọi cho Đào Đào. Khi cuộc gọi được kết nối, Tư Minh Minh quay người bỏ đi.
Cô không hứng thú với chuyện đời tư hay tin đồn của người khác, nói cách khác, Tư Minh Minh không quan t@m đến những chuyện này, dù là xảy ra với chồng của cô.
Đào Đào báo cáo với Tô Cảnh Thu trong tâm trạng đầy hóng hớt.
Ngày hôm đó, Trịnh Lương và đồng nghiệp đến ăn, ban đầu mọi chuyện còn ổn, nhưng trong lúc ăn, đồng nghiệp của cô ấy bắt đầu nói chuyện lớn tiếng, Đào Đào nghe thấy họ nói về từ hiệu quả công việc. Trịnh Lương đỏ mặt giải thích nhỏ nhẹ, nhưng Đào Đào không nghe rõ cô ấy giải thích gì.
Sau đó, đồng nghiệp của Trịnh Lương càng nói càng tức giận, đập bàn, Trịnh Lương cũng tức giận, đập bàn đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng bị đồng nghiệp giữ lại. Cô ta hỏi Trịnh Lương vì sao trong báo cáo dự án không nhắc đến tên cô ta.
Các chuyện đại loại như vậy.
"Gay cấn quá sếp ơi. Làm việc ở công ty lớn đều như thế à? Cái hiệu quả công việc đó có thể khiến người ta phát điên không?" Đào Đào phàn nàn với Tô Cảnh Thu, Trịnh Lương bình thường luôn vui vẻ và dịu dàng, vậy mà lại bị đồng nghiệp chọc tức.
Cậu xử lý thế nào?
Tô Cảnh Thu hỏi Đào Đào.
"Bọn em đã đưa họ ra ngoài phía sau tòa nhà, sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng, cũng thật sự không đẹp mặt lắm."
"Bây giờ tình hình sao rồi?"
Họ đã đi rồi.
Trịnh Lương đi về với đôi mắt đỏ, nhưng cô ấy đã cố gắng không khóc. Đào Đào nói:
"Sếp, anh không thấy sao? Cô ấy thật đáng thương."
Tô Cảnh Thu im lặng, nắm điện thoại không nói gì.
Sau khi nghe mấy cuộc gọi công việc của Tư Minh Minh, Tô Cảnh Thu nhận ra công ty của cô hiện đang trong giai đoạn rất nhạy cảm, anh cũng nghe thấy cô nhắc nhở người bên kia điện thoại: cách làm như vậy sẽ khiến Trịnh Lương trở thành mục tiêu chỉ trích. Anh không ngờ sự việc lại bùng phát nhanh như vậy.
Tô Cảnh Thu cúp máy, đang do dự xem có nên gửi một tin nhắn cho Trịnh Lương hay không, thì nhận được tin nhắn từ cô ấy.
Cô ấy viết:
"Xin lỗi, ông chủ Tô, hôm nay em không kiềm chế được nên đã cãi nhau với đồng nghiệp ở nhà hàng của anh. Làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh."
"Không sao, chuyện này bình thường thôi. Em không sao chứ?" Tô Cảnh Thu trả lời.
"Em không sao, cảm ơn anh."
Tô Cảnh Thu muốn an ủi vài câu, nhưng đã gõ rồi lại xóa, cuối cùng vẫn quyết định đóng cửa sổ trò chuyện. Dù sao thì, họ cũng đã kết hôn rồi. Đây là một giới hạn mà Tô Cảnh Thu vẫn giữ. Anh cảm thấy không vui, không chỉ vì Trịnh Lương, nhưng cũng không thể giải thích rõ ràng vì sao.
Đi thêm mười mấy mét, anh thấy Tư Minh Minh đang ngồi thiền dưới gốc cây. Cô quả thực rất thích ngồi thiền, chỉ cần rảnh là ngồi xuống, không biết là đang thiền hay đang thải khí. Tô Cảnh Thu ngồi xuống bên cạnh cô, trong khi cô thiền, anh lại lơ đãng.
Không biết anh đang nghĩ đến đâu, chỗ này chút, chỗ kia chút. Chẳng hạn như tại sao anh lại gọi cuộc điện thoại kia, rồi tại sao anh cũng tức giận thay cho Trịnh Lương, cuối cùng là Tư Minh Minh, anh luôn cảm giác cô có ẩn ý trong những lời nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!