Tư Minh Minh mời Thi Nhất Nam ngồi xuống, trong khi Trương Lạc Lạc đã lẻn ra ngoài từ lâu. Bạn trai cô ấy đến đón để cùng đi ăn tối, nói rằng gần đây có một quán lẩu lòng bò mới mở rất ngon. Cô ấy vô cùng vui vẻ vì sau giờ làm việc có thể dành ra một, hai tiếng đi ăn gì đó cùng bạn trai.
Với cô ấy, đó là tự do tuyệt đối và hạnh phúc tuyệt đối. Dù sao thì mỗi ngày, thời gian thuộc về riêng cô ấy cũng chỉ gói gọn trong một, hai tiếng đó.
Tư Minh Minh ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Lạc Lạc chạy đến nắm tay bạn trai. Dáng vẻ ấy thật giống như một cô gái đôi mươi. Hai người dần khuất xa dưới ánh chiều tà, bước vào một buổi tối thuộc về riêng họ.
Thi Nhất Nam muốn uống chút trà.
Bạch Ương đi pha trà cho ông ấy. Cô gái nhỏ người Tạng ít nói, gương mặt vẫn phảng phất nét đỏ cao nguyên không thể che lấp dù đã trang điểm nhạt. Máy tính của cô ấy vẫn đặt bên cạnh, trên màn hình là những thiết kế mà cô ấy vừa làm.
Giờ không phải giờ làm việc nên mọi người cũng không giữ vẻ khách sáo. Thi Nhất Nam thậm chí còn liếc qua những thứ Bạch Ương thiết kế. Dù chưa đạt đến mức xuất sắc, nhưng đúng là có vài ý tưởng độc đáo. Từ những thiết kế của Bạch Ương, ông ấy có thể đoán được tâm thái của Tư Minh Minh:
Quả thật cô không còn vội vã nữa.
Hồ Nhuận Kỳ, một kẻ đầy kinh nghiệm đời, vì có mặt Thi Nhất Nam ở đây nên không biểu lộ cảm xúc gì. Anh ta tán dương Tư Minh Minh vài câu, thậm chí còn nói rằng sau này có thể giới thiệu khách hàng cho cô, hoặc để đồng nghiệp cũ ở công ty tư vấn của anh ta phân cho cô một vài dự án nhỏ.
Những dự án nhỏ mà anh ta nói đến đều có giá trị ít nhất hai, ba trăm vạn, chỉ cần một dự án là đủ để một studio nhỏ như của cô hoạt động trong suốt một năm.
Tư Minh Minh mỉm cười đáp: Cảm ơn anh.
Nhưng rồi cô chau mày và nói:
"Nhưng anh đã chặn tôi rồi, làm sao giới thiệu khách hàng cho tôi được đây? Hay là bây giờ để Bạch Ương giúp ghi lại thông tin liên lạc của bạn anh nhé?"
Trước đây, chắc chắn Tư Minh Minh sẽ phối hợp diễn trò cùng anh ta, giữ cho anh ta chút thể diện bề ngoài. Nhưng giờ thì khác, cô không còn muốn diễn những vở kịch vô nghĩa như thế nữa. Nếu anh ta muốn trở mặt, vậy thì đừng giả vờ làm người tốt trước mặt ông chủ.
Thi Nhất Nam Ồ? một tiếng, rồi cười đùa:
"Hồ Nhuận Kỳ mà giận thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy."
"Có lẽ anh ấy thấy tôi là một kẻ bất tài không thể vực dậy được, hối hận bản thân đã lãng phí thời gian đào tạo tôi ngày trước." Tư Minh Minh nói thêm.
Đúng lúc đó, có tiếng mở cửa.
Mọi người quay đầu nhìn, trong ánh hoàng hôn, một người đàn ông mặc áo da dày bước vào. Anh rất cao, dáng đi mạnh mẽ, đôi mắt sắc lạnh, nhưng khuôn mặt thì thực sự ưa nhìn. Anh hoàn toàn không có chút dáng vẻ kiểu cách nào, tạo nên sự đối lập rõ rệt với vẻ trau chuốt của Hồ Nhuận Kỳ.
Vừa nhìn thấy Hồ Nhuận Kỳ, anh lập tức lạnh mặt, hỏi thẳng:
"Sếp Hồ thất nghiệp rồi à? Rảnh rỗi thế, đến đây để lãng phí thời gian à?"
Người vừa đến chính là Tô Cảnh Thu.
Anh đã làm việc suốt cả ngày, đến chiều nhìn thấy ánh ráng đỏ xuất hiện trên trời, đoán rằng hôm nay sẽ có cảnh hoàng hôn đẹp. Trong khoảnh khắc, anh quyết định gác lại công việc, vội vàng ra ngoài để tìm Tư Minh Minh cùng ngắm hoàng hôn.
Nhưng không ngờ vừa mở cửa lại thấy ngay Hồ Nhuận Kỳ, tâm trạng tốt đẹp ban đầu liền tiêu tan một nửa.
Hồ Nhuận Kỳ là người không biết điều.
Lần trước, khi quán bar của Tô Cảnh Thu đóng cửa, anh báo cho Hồ Nhuận Kỳ đến lấy rượu đã ký gửi, nhưng anh ta lại nói rượu đã mất mùi, yêu cầu Tô Cảnh Thu hoàn lại toàn bộ tiền. Đó rõ ràng là một sự sỉ nhục với anh.
Đương nhiên, Hồ Nhuận Kỳ không phải người nhỏ mọn, anh ta chỉ đơn giản là cố ý gây khó chịu, muốn chọc tức Tô Cảnh Thu mà thôi. Nhưng không ngờ Tô Cảnh Thu, kẻ vốn chẳng hay chịu thiệt, lập tức rút điện thoại định gọi báo cảnh sát. Chuyện đó mà báo cảnh sát được sao?
Hồ Nhuận Kỳ cuối cùng vẫn lấy rượu của mình, không muốn mất mặt nên nói luôn:
"Thôi, không cần trả tiền, tôi cũng không thiếu mấy đồng này." Sau đó, anh ta gọi vài người bạn đến, uống hết chai rượu ngay trước mặt Tô Cảnh Thu.
Đó chẳng khác nào công khai sỉ nhục Tô Cảnh Thu.
Anh giận đến phát điên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!