Nếu hôn nhân là một cuộc cạnh tranh, thì cuộc cạnh tranh này hẳn đã bắt đầu từ nụ cười đầu tiên của Tư Minh Minh – người luôn nghiêm nghị ngay lần đầu gặp mặt.
Tô Cảnh Thu cảm nhận được nguy hiểm, nhưng không rõ nguy hiểm đến từ đâu. Anh cầm cốc cà phê quay về chỗ ngồi, hỏi Tư Minh Minh:
"Cô rất tò mò về hình xăm của tôi à?"
Tư Minh Minh lắc đầu, thẳng thắn nói:
"Tôi tò mò về chính con người anh." Sự thẳng thắn của cô phối hợp với trí óc thông minh đã mở màn cho một cuộc vây bắt không liên quan đến tình yêu, nhắm thẳng vào Tô Cảnh Thu.
Tô Cảnh Thu thầm nghĩ:
"Người phụ nữ này mạnh thật." Anh ngẩng đầu hỏi:
"Cô thấy tôi có gì thú vị?"
Tư Minh Minh suy nghĩ một lúc. Có lẽ là do đồ ăn ở nhà hàng của anh quá khó nuốt, vậy mà vẫn kinh doanh tốt trong khu thương mại này? Hoặc có thể là việc anh chọn quán cà phê đối diện đại bản doanh để đi xem mắt?
Hay là nhân viên của anh đã hai lần chạy ra khỏi nhà hàng, nhìn cô qua cửa sổ rồi vội vã quay đi? Cũng có thể là như mẹ cô – Nhiếp Như Sương – từng nói: Trông anh khỏe mạnh.
Thêm vào đó, tuy vẻ ngoài anh hơi khù khờ, nhưng ánh mắt khi anh nhìn ai một cách nghiêm túc lại không hề trống rỗng.
"Mỗi sáng thức dậy anh có bị chóng mặt không?"
Tư Minh Minh không trả lời câu hỏi của anh mà ngược lại hỏi một câu khác.
"Tôi ngủ bốn tiếng mỗi ngày, dậy như một con bê non, tràn đầy sức sống." Tô Cảnh Thu đáp qua loa. Dù đó là sự thật, nhưng qua lời anh lại mang vẻ bông đùa ngạo nghễ.
"Thế anh có thể cung cấp báo cáo tín dụng không?"
Tư Minh Minh hỏi tiếp.
Tô Cảnh Thu định buột miệng nói: Liên quan quái gì đến cô?, nhưng chưa kịp nói thì nghe cô hỏi tiếp:
"Kết hôn không? Ngày mai luôn."
Câu
"Liên quan quái gì đến cô" lập tức bay biến.
Đối diện với người phụ nữ này, anh nhìn thấy sự thách thức trong ánh mắt cô. Cô ấy chắc điên rồi? Điên hơn cả mình sao?
Điện thoại reo.
Đầu dây bên kia là Đào Đào:
"Cứu em với, ông chủ! Đối tượng xem mắt của anh đúng là kẻ mất trí!" Lúc này, Đào Đào đang ra sức ngăn cản số phận đưa một người phụ nữ đáng sợ như vậy vào làm bà chủ nhà hàng nơi cậu ta làm việc.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ngồi đó, tay cầm cây roi vô hình chuẩn bị quất bất cứ lúc nào, là cậu ta đã rùng mình.
Tô Cảnh Thu nhìn điện thoại rồi ngả người tựa vào ghế. Quán cà phê giờ cao điểm tràn ngập người. Dòng người đứng xếp hàng chờ cà phê kéo dài từ quầy thu ngân đến tận chỗ họ ngồi.
Dù điều hòa được bật mạnh, nhưng hơi nóng từ cơ thể mọi người vẫn không ngừng lan tỏa, hòa lẫn với mùi nước hoa, sữa tắm, dầu gội, và đôi khi là mùi mồ hôi. Nhưng tất cả những điều này đều không gắn liền với Tư Minh Minh. Cô ngồi đó, nhưng dường như không thuộc về nơi này.
Với cô, tất cả những người xung quanh chỉ là nhân vật phụ trong thế giới riêng của cô, không vé thì không được vào.
Dưới ánh nhìn rất lâu của anh, cô không chút ái ngại, cầm cốc cà phê lên uống một hơi, cảm giác khát được giải tỏa, thoải mái tựa lưng vào ghế.
Một người phụ nữ từng trải, biết cách tự tại trong thế giới nhỏ của mình, và hoàn toàn khác biệt với Trịnh Lương – người phụ nữ trông như muốn đại sát tứ phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!