Tô Cảnh Thu cảm giác một luồng nhiệt huyết bốc thẳng l3n đỉnh đầu, như thể sắp làm nổ tung hộp sọ của mình. Anh thầm nghĩ: Tư Minh Minh có luyện thần công gì không?
Bởi vì mỗi lần cô muốn khống chế anh, bất kể anh vùng vẫy thế nào, cánh tay cô vẫn giữ anh chắc như gọng kìm.
Tư Minh Minh, anh…
"Tư Minh Minh, đầu em…"
Mỗi lần Tô Cảnh Thu định buông lời khó nghe, cô cắn môi anh. Cắn xong, cô lại lùi ra một chút, nhìn anh bằng ánh mắt đầy khiêu khích. Hành động này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ kín đáo, bảo thủ của cô trên giường, khiến Tô Cảnh Thu không biết đâu mới là con người thật của cô.
Vượt qua nỗi ám ảnh sạch sẽ không phải việc dễ dàng. Nhưng thật may, ngày hôm ấy Tô Cảnh Thu đã kìm nén được cơn bốc đồng muốn quật Tư Minh Minh xuống đất, âm thầm chấp nhận hậu quả do chính mình tạo ra. Tư Minh Minh chọn đúng thời điểm để dừng lại, rồi khiêu khích anh:
"Đi không? Lên đường không?"
Tô Cảnh Thu chỉ muốn bóp ch3t cô, nhưng anh lại không nỡ ra tay. Sao anh lại thấy thương xót cho Tư Minh Minh nhỉ? Hai người lục đục bước xuống giường.
Tư Minh Minh lại cố tình xáp lại gần, khiến Tô Cảnh Thu theo phản xạ lùi một bước.
"Anh đối xử với người con gái mình thích cũng thế này à?" Cô khiêu khích.
"Thế thì làm sao mà yêu đương được? Cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ anh không thích cô ấy."
"Ít lo chuyện bao đồng đi."
Tô Cảnh Thu lườm cô một cái, dáng vẻ bại trận hoàn toàn, lủi thủi theo sau cô lên đường.
Tân Cương thật sự đẹp như tranh vẽ. Trong suốt hành trình, hai bà mẹ thỉnh thoảng lại nhắn tin quấy rầy, cập nhật tình hình du lịch của họ. Nhiếp Như Sương còn nói vui rằng:
"Chuyến du lịch công quỹ này thật đáng giá. Nếu con muốn làm thêm vài cái đám cưới nữa, mẹ cũng không ngại đâu."
Thật ra, đám cưới này là yêu cầu của Nhiếp Như Sương. Dù vậy, bà vẫn không khỏi lo lắng, hỏi riêng Tư Minh Minh:
"Hai vợ chồng sống hòa hợp chứ?"
Tư Minh Minh tất nhiên hiểu ý bà, nên đáp gọn: Hòa hợp.
Không biết từ lúc nào, Tô Cảnh Thu đã đến bên cạnh cô, buông một câu khinh khỉnh:
"Hứ. Hòa hợp? Hòa hợp cái gì? Suốt ngày rượt chạy, không thèm quan tâm người khác sống chết ra sao."
Anh híp mắt, đầy châm chọc: Hòa hợp thật không?
Tư Minh Minh cố ý ghé sát anh, làm anh không thoải mái mà quay người đi chỗ khác. Cứ như vậy, hai người vừa cãi nhau, vừa đùa giỡn, rời rạc mà đến được nơi tổ chức hôn lễ. Lúc không nói chuyện thì coi đối phương như người vô hình, lúc nói chuyện lại nhiệt tình trò chuyện đủ thứ.
Dù yên lặng hay sôi nổi, cả hai đều cảm thấy tự nhiên, không chút gượng ép.
Họ dường như đã tìm ra cách hòa hợp phù hợp nhất cho mình. Như Cố Tuấn Xuyên từng nói:
"Cặp vợ chồng già này lên đường rồi. Cách sống của họ là tùy hứng, ai muốn làm gì thì làm, không có màu mè."
Nghe anh nói xong, Tô Cảnh Thu liền phản bác:
"Nói gì mà thô thiển thế! Văn minh chút đi!"
Hôn lễ hôm đó, với họ, chẳng khác gì một ngày bình thường. Vì giữa họ không có cảm xúc sâu đậm, nên cả hai đều rất thoải mái. Thái độ này cũng khiến bố mẹ đôi bên không cần phải diễn xuất quá đà. Dù là lần đầu gặp nhau, Nhiếp Như Sương và Vương Khánh Phương lại nhanh chóng trở nên thân thiết.
Họ còn thống nhất rằng, dù đôi trẻ có hết duyên, tình chị em của họ cũng không được đứt đoạn.
Ai nấy đều nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!