Chương 20: Một trận chiến khó khăn

Ngôi nhà yên tĩnh của Tô Cảnh Thu chỉ thêm một người mà thôi, vậy mà như thể có cả nghìn quân xông vào. Tư Minh Minh rõ ràng là một người rất trầm lặng, nhưng Tô Cảnh Thu cứ cảm thấy nhà cửa ồn ào không chịu nổi.

Dù cô làm việc tại nhà, ngồi trong phòng làm việc gõ máy tính, anh vẫn cảm giác tiếng bàn phím xuyên qua từng bức tường, chui thẳng vào tai anh; khi cô tắm, anh lại tưởng như nước đổ lên người mình, rửa sạch anh từ đầu đến chân; khi cô đi lại, bước chân nhẹ nhàng thôi nhưng với anh, đó lại như tiếng giày nện đều đặn, cô đang kiêu hãnh tuần tra khắp nhà.

Sai lầm của Tư Minh Minh là ở chỗ cô là một người sống, là một cơ thể đang thở. Tô Cảnh Thu không thể nào quen được, quyết định ra ngoài để tìm chút yên tĩnh.

Ra ngoài thì đi đâu?

Anh nghĩ, thôi thì đến nhà bạn thân vậy. Bạn thân của anh, Cố Tuấn Xuyên, là một người còn chăm chỉ hơn cả anh. Tô Cảnh Thu tự nhận mình là người có chí lớn, nhưng trước mặt Cố Tuấn Xuyên, anh chắc chắn chỉ là hạng trung bình.

Khi anh đến nơi, Cố Tuấn Xuyên và Cao Phái Văn đang bận rộn thiết kế sản phẩm mới. Nhìn thấy bộ dạng uể oải của Tô Cảnh Thu, Cao Phái Văn liền tháo thước dây trên cổ, quăng thẳng vào người anh, yêu cầu anh làm việc cùng để

"học làm người nghiêm túc".

"Cảm giác kết hôn thế nào rồi?"

Cao Phái Văn hỏi:

"Sao không dẫn vợ đến cho tôi gặp?"

Vợ tôi à... Tô Cảnh Thu cười gượng, không biết phải nhận xét sao. Cao Phái Văn là một người phụ nữ rất giỏi, nhưng từ khi quen Tư Minh Minh, anh phát hiện cái giỏi của hai người này không giống nhau. Ít nhất, anh không sợ Cao Phái Văn, nhưng lại sợ Tư Minh Minh.

Đúng vậy, sợ.

Sau vài lần đối mặt, anh nhận ra mình không thể trực tiếp nói chuyện với Tư Minh Minh. Đôi mắt của cô như có khả năng thôi miên, bất kể yêu cầu của cô vô lý đến đâu, khi được nói ra từ miệng cô, chúng đều khiến anh gật đầu đồng ý. Đến lúc anh nhận thức được, thì mọi thứ đã xong xuôi.

Chính xác hơn là, mục tiêu của cô đã hoàn thành.

"Vợ cậu sao thế? Gặp phải đối thủ khó nhằn à?" Cố Tuấn Xuyên cố tình trêu. Là anh em, anh ấy vốn đã ngạc nhiên về chuyện kết hôn chóng vánh của Tô Cảnh Thu. Ngạc nhiên hơn là trông anh như thể đang bị dẫn dắt.

Tô Cảnh Thu sao chịu thừa nhận mình yếu thế trước Tư Minh Minh? Anh đập tay lên ngực, tuyên bố:

"Đừng coi thường tôi! Trước mặt tôi chẳng có đối thủ nào là khó nhằn, rồng cũng phải cuộn lại! Mọi thứ đều phải nghe tôi! Tôi là chủ gia đình."

Khoan đã.

Cao Phái Văn ngắt lời anh:

"Hai người đã bắt đầu tranh quyền rồi sao? Đây là chuẩn bị sống nghiêm túc cùng nhau à?"

"Đây gọi là... trật tự hôn nhân. Cô chưa kết hôn, cô không hiểu được đâu." Tô Cảnh Thu nghĩ mãi, cuối cùng quyết định dùng chính lời của Tư Minh Minh để trả lời.

Cậu bị trúng tà à?

Cao Phái Văn chế nhạo:

"Cậu nói với tôi về trật tự hôn nhân? Bản thân cậu có trật tự gì chưa?"

"Bản thân tôi chính là trật tự."

"Sau này vợ cậu mới chính là trật tự của cậu." Cố Tuấn Xuyên nói:

"Chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi. Nhìn cậu bây giờ, tôi thấy cậu như đang bắt đầu sợ vợ rồi."

Tô Cảnh Thu, người luôn tự hào là cứng rắn, chỉ mới nói vài câu đã bị bạn thân phát hiện dấu hiệu sợ vợ. Anh thấy bực bội, ngả người ra ghế sếp, bắt đầu kể khổ:

"Các cậu có biết không, tính cách Tư Minh Minh rất kỳ lạ. Cô ấy như người bị rối loạn tâm thần, lúc thế này lúc thế khác. Người thì cứng nhắc và nghiêm túc, lần trước đến nhà hàng của tôi còn khiến Tiểu Đào đẹp trai của tôi sợ không dám lại gần phục vụ. Ra ngoài thì quấn kín như cái xác ướp…"

Dị ứng ánh nắng à? Một câu của Cao Phái Văn khiến Tô Cảnh Thu như bừng tỉnh. Anh kêu lên một tiếng rồi gật gù, nhưng vẫn tiếp tục:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!