Chương 115: Mười khoảnh khắc của tình yêu (8)

Phố quán bar bắt đầu náo nhiệt, vang lên tiếng nhạc. Chỉ chốc lát nữa, các ca sĩ sẽ bắt đầu hát. Con phố lại bước vào thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày. Không ngắm được hoàng hôn cũng không sao, cảnh đêm cũng rất đẹp. Hai người rời khỏi studio, chậm rãi dạo bước về phía trước.

Ở đằng xa, một đôi nam nữ dường như đang cãi nhau. Tư Minh Minh nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là Lục Mạn Mạn. Người đàn ông kia chẳng phải bạn trai cũ của cô ấy sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp, gặp nhau ở chỗ này.

Tư Minh Minh kéo Tô Cảnh Thu tiến lại gần, vừa đến gần đã nghe thấy Lục Mạn Mạn đang mắng bạn trai cũ:

"Thua kiện không chịu trả tiền, còn có tiền đi uống rượu cơ à!"

Tên bạn trai cũ rất sợ Lục Mạn Mạn, muốn thoát khỏi cô nhưng hành động hơi thô bạo. Lục Mạn Mạn sao chịu để yên, một tay giữ chặt anh ta, tay kia lấy điện thoại ra bắt anh ta trả tiền!

Tên bạn trai cũ vì quá hoảng hốt nên định động tay, Tư Minh Minh lập tức buông Tô Cảnh Thu ra định xông lên, nhưng bị anh ôm ngang eo giữ lại:

"Em mà ra tay là dọa chết người ta đấy!"

Tô Cảnh Thu giữ chặt cô, để cô tiếp tục quan sát.

Ông chú già của Lục Mạn Mạn không biết từ đâu đó bước ra, kéo cô ấy đứng sau lưng mình, nói với tên bạn trai cũ:

"Nợ tiền thì trả. Nếu cậu còn không trả, chúng tôi sẽ dùng đến pháp luật. Đến lúc đó, đừng nói là đi uống rượu, ngay cả ăn lẩu cay cũng khó mà có tiền."

Tên bạn trai cũ có lỗi trước nhưng lại không muốn nhận sai công khai. Thấy người đàn ông kia đứng chắn trước Lục Mạn Mạn, anh ta liền nói:

"Anh có biết cô ta là loại người gì không?"

Trả tiền.

Ông chú già nói.

"Cô ta lắm trò lắm đấy!"

Trả tiền. Ông chú già vẫn bình tĩnh đáp.

Dù tên bạn trai cũ có buông ra lời lẽ cay nghiệt thế nào, ông chú già vẫn chỉ nói một câu: Trả tiền. Ánh mắt dần trở nên đáng sợ. Nếu còn không trả, thì đừng mong yên thân.

Tên bạn trai cũ đành rút điện thoại ra, chuyển khoản cho Lục Mạn Mạn một vạn, hứa sẽ trả nốt số còn lại sau. Lục Mạn Mạn còn định nói gì, nhưng ông chú già đã thay cô ấy đáp:

"Được, đến lúc đó nếu không trả thì tôi sẽ tìm cậu."

Sau đó, kéo Lục Mạn Mạn rời đi.

Những người xung quanh không thấy gì kịch tính, chỉ cảm thấy người đàn ông kia thật lợi hại. Tư Minh Minh cũng nhận ra sự điềm tĩnh nhưng toát lên khí chất mạnh mẽ của anh ta, thì kéo Tô Cảnh Thu theo sau, đứng núp ở gần đó nghe lén họ nói chuyện.

"Sau này em đừng xúc động như vậy. Ít nhất phải nhìn thái độ của đối phương." Ông chú già nói.

"Tại sao em phải nhìn sắc mặt người khác chứ?" Lục Mạn Mạn không phục, vừa rồi còn đang tức giận, giờ bị mắng lại càng thấy mất mặt.

"Vì em không biết khi nào đối phương sẽ mất kiểm soát. Những trường hợp như vậy chẳng ít đâu. Nếu hôm nay anh không ở đây, cũng không có ai giúp em, cậu ta mà nổi điên lên động tay động chân thì người chịu thiệt sẽ là em."

Cậu ta dám chắc?

"Bị ép đến đường cùng thì chẳng có gì là không dám."

Tô Cảnh Thu nghe mà cảm thấy quen thuộc. Anh đôi lúc không hiểu, tại sao Tư Minh Minh và những người bạn thân của cô trông gầy gò mà lại hiếu chiến đến thế. Họ cứ như chưa bao giờ chịu thua kém ai về mặt sức lực vậy. Thực tế chỉ là họ may mắn mà thôi.

Tô Cảnh Thu thật lòng hy vọng Tư Minh Minh và đám bạn cô sẽ bớt gây chuyện lại.

May thay, Lục Mạn Mạn lăn lộn tình trường nhiều năm, cuối cùng gặp được một ông chú trưởng thành, lý trí. Cô ấy thường được chiều chuộng, nhưng người đàn ông này lại biết cách phân rõ ranh giới.

Chẳng hạn như lúc này, dù yêu chiều Lục Mạn Mạn, anh ta vẫn giữ vững quan điểm, không để cô ấy nổi nóng mà không có lý do.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!