Chương 9: (Vô Đề)

Đệ bát chương

Gia Chính đế đang ở trong cung chơi đùa cùng ái phi, làm sao cũng không nghĩ tới đột nhiên có một cái tin tức sét đánh giữa trời quang rơi xuống như thế, Gia Chính đế sủng ái Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ có thừa, thế nhưng lại nhắm vào hai người mà thóa mạ một trận.

Hai người lần đầu tiên bị Hoàng Thượng mắng đến cẩu huyết lâm đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tuy rằng ngày thường bọn họ hay làm mưa làm gió, chuyện xấu gì mà chẳng làm, nhưng đều bởi vì Hoàng Thượng không hỏi đến chính sự, cho dù có người buộc tội bọn họ, tấu chương cũng không đưa đến tay Hoàng Thượng.

Nhưng nếu Hoàng Thượng thật sự giận bọn họ, tâm tồn hiềm khích, vậy đối với bọn họ mà nói là cực kỳ không ổn.

Dưới một người, trên vạn người, dù sao phía trên vẫn còn một người, nếu chuyện này xử lý không tốt, Hoàng Thượng sẽ không còn tín nhiệm bọn họ, vinh hoa phú quý của bọn họ sẽ gặp nguy cơ.

"Các ngươi mỗi ngày cùng trẫm nói Việt Vương muốn mưu phản, là chuyện không có căn cứ! Hiện tại không chỉ không xuất ra được chứng cứ, mà còn đem lại rắc rối lớn như vậy cho trẫm! Bảy mươi vạn! Trên tay Việt Vương có bảy mươi vạn đại quân! Các ngươi nói làm sao bây giờ!

Các ngươi nói trẫm phải làm sao bây giờ!"

Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ đều câm như hến, bọn họ chưa từng thấy Hoàng Thượng tức giận như thế.

Gia Chính đế hoang mang.

Vốn dĩ gã không nghĩ sẽ động tới người đệ đệ này của mình, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt đồng mẫu, huống chi đối phương còn nắm trọng binh trên tay.

Nhưng Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ nói Việt Vương có lòng mưu phản, thủ hạ dưới quyền Việt Vương không chỉ một lần biểu lộ bất mãn đối với gã, vì vậy gã mới hạ lệnh tróc nã Việt Vương, cũng bởi thế nên muốn Trương Trung nắm được bằng chứng mưu phản củaViệt Vương để lắp miệng dân chúng.

Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ người chạy, còn tạo phản! Trong tay Việt Vương có được binh lực cực mạnh của Nam Sở quốc, lần này nếu làm không tốt, ngôi vị Hoàng đế này gã cũng đừng nghĩ ngồi tiếp!

Gia Chính đế tức giận đến ngón tay đều phát run chỉ vào Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ mắng:

"Trẫm mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, phải trấn an Việt Vương! Lập tức trấn an Việt Vương! Hậu táng hai vị Vương phi của Việt Vương, phái người đi tìm Việt Vương thế tử. Tiểu nhi tử của Việt Vương đâu"

Trương Trung một thân mồ hôi lạnh, nói quanh co:

"Ở, ở chổ Y Trọng Nhân, không biết bị y đưa đi đâu rồi." Lão đã nghĩ lấy hài tử kia làm thuốc dẫn, nào dám nói ở trên tay của mình.

"Lập tức mệnh Y Trọng Nhân đem hài tử đưa vào trong cung!"

"Y Trọng Nhân đuổi bắt Việt Vương, còn chưa hồi kinh…"

"Lệnh y lập tức trở về kinh!"

Dạ.

Gia Chính đế mặc dù là một hôn quân, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế, đầu óc vẫn có một chút. Hắn ra lệnh Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ trấn an Việt Vương, lại lập tức triệu tập võ tướng tiến cung điều binh chuẩn bị.

Gia Chính đế lúc này không lưu lại Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ nghị sự, đem bọn họ đuổi ra ngoài, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ. Hai người ảo não mà trở về phủ triệu tập thủ hạ thương lượng đối sách, chuyện này nếu xử lý không tốt, bọn họ tuyệt đối sẽ thất bại.

Gia Chính đế đúng là bị chọc tức, không chỉ đem Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ mắng một trận, còn tới tẩm cung Như Quý phi răn dạy nàng một hồi, Thái tử cũng liên đới chịu quở mắng.

Răn dạy xong, Gia Chính đế vung long tụ mang theo đầy bụng lửa giận rời đi, Như Quý phi bị mắng bèn khóc lóc đem tẩm cung đập nát bét, đây thật sự là tai bay vạ gió mà.

Như Quý phi bị giận chó đánh mèo lập tức sai người đi truyền tin cho Y Trọng Nhân, kêu y cấp tốc hồi kinh —— lúc này, Như Quý phi nghĩ đến đầu tiên không phải là cha của mình.

Không khí trong cung lập tức trở nên khẩn trương, không chỉ trong cung, mà toàn bộ Nam Sở quốc đều khẩn trương.

Việt Vương lưu lại năm vạn binh mã đóng giữ phía đông, để ngừa biên cảnh thất thủ, hắn mang theo sáu mươi lăm vạn đại quân phân làm năm lộ, phân biệt từ Hoàng Hãn, Hứa Bách Tài, Hạ Giáp, Nguyễn Hình Thiên cùng hắn mỗi người mang một nhóm binh mã lên đường hướng thẳng vào kinh thành.

Chẳng qua trong nửa tháng, đại quân cơ hồ không gặp được chống cự gì. Gia Chính đế đã sớm mất đi lòng dân còn nhóm ác đảng hiển nhiên đã đến lúc phải lãnh hậu quả, nhưng vì long tọa cùng vinh hoa phú quý, bọn họ tự nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói.

※※※

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!