Đệ ngũ chương
Tại một thôn nhỏ nằm giữa vùng núi hoang vu. Một hộ nhân gia lúc trời còn chưa sáng đã thức dậy chuẩn bị một ngày lao động. Đem lúa mạch ngày hôm qua mới vừa thu hoạch tới phơi ở trong sân, một vị lão giả tuổi chừng năm mươi mở cửa ra, đi đến bên ngoài hít thở vài ngụm khí trong lành của núi, hắn cầm lấy cuốc đặt ở cạnh cửa cái chuẩn bị đi xuống ruộng.
Thôn này rất nhỏ, cũng hơn mười hộ gia đình, phân tán các nơi tại trong thôn. Từng nhà cơ hồ đều toát ra khói bếp, nhìn ra được đều đã thức dậy. Lão giả đi ra ngoài được vài bước, nghe có tiếng vó ngựa. Hắn lập tức buông cái cuốc hướng ra ngoài cửa thôn nhìn xung quanh. Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, lục tục có người từ nhà mình trong viện đi ra. Dần dần, mọi người xem người tới là người phương nào, có người đang ở trong nhà cũng đi ra, có người trực tiếp chạy tới.
Lập tức có hai người. Một vị bộ dáng nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, nhưng mang theo chút mệt mỏi vì mấy ngày liền đi đường vất vả. Ngồi ở người phía trước chính là một vị nam hài, nam hài trong ngực ôm một cái rổ, mang trên mặt vài phần kinh sợ.
"Là Thu Hoài!"
Có người hô một tiếng, mọi người sôi nổi tụ họp đi qua. Người tới ghìm chặt dây cương, trước mặt lão giả ngừng lại.
"Cha."
Nam tử từ trên lưng ngựa lập tức nhảy xuống, lấy cái rổ trong lòng hài tử giao cho phụ thân, cuối cùng đem hài tử bế xuống dưới.
Lão giả xốc lên miếng vải bố, vừa thấy trong rổ dĩ nhiên là trẻ mới sinh, lão giả lập tức nói:
"Vào nhà vào nhà."
Những người khác cũng không có hỏi nam tử này chuyện của hai hài tử là sao, mọi người xung quanh hắn cùng lão giả đồng thời vào trong sân. Trong phòng có một vị phụ nhân đi ra, nam tử kêu một tiếng:
"Nương."
Phụ nhân đối nhi tử trở về đầu tiên là vui vẻ, rồi mới nhìn đến hài tử xa lạ kia lập tức xốc lên rèm cửa nói:
"Mau vào ốc (là phòng, buồng trong), nương chuẩn bị thức ăn cho các ngươi."
"Nương, có sữa hoặc là nước cơm hay không, hài tử trong rổ vừa qua đầy tháng."
Nam tử đem cái rổ được cầm trên tay phụ thân đưa mẫu thân nhìn. Phụ nhân vội vàng đem hài tử còn ngủ ôm ra:
"Giao cho nương đi." Phụ nhân ôm hài tử đi rồi, tất cả mọi người vào phòng.
Có người đóng cửa lại, có người ở lại bên ngoài trong chừng, nam tử đem nam hài chừng mười tuổi kéo đến trước người, thấp giọng nói với mọi người: "Đây là Việt Vương thế tử, vị kia là ấu tử của Việt Vương mới vừa sinh ra, Trương Trung đối với Việt Vương ra tay. Hai vị Vương phi nương nương, không còn nữa."
"A!"
Một mảnh kinh hô. Nam hài cắn miệng, nước mắt trào ra.
"Việt Vương đã chạy thoát khỏi kinh thành, ta phụng lệnh đại nhân chi mệnh đem hài tử đưa lại đây." Tiếp theo, nam tử đối hài tử nói: "Thế tử, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nhà của người, cha mẹ ta là Đại bá, Đại bá mẫu của người. Người gọi Nguyên Mạch, Nguyên Tử Mạch; đệ đệ gọi Nguyên Đậu, Nguyên Tử Đậu, ta là đường huynh (Anh em con chú bác) của các ngươi, gọi Nguyên Thu, nhớ kỹ."
Thế tử Hoắc Vân Khai gật đầu, dùng sức một phen lau lệ: "Ta kêu Nguyên Mạch, đệ đệ gọi Nguyên Đậu, đại ca gọi Nguyên Thu, nơi này là của nhà ta."
Nam tử đem hài tử đẩy qua trước mặt phụ thân, nói:
"Con phải đi rồi."
Lão giả vừa nghe lập tức hỏi: "Đại nhân đâu"
"Đại nhân hộ tống Việt Vương trở về phía đông. Cha, chiến sự đã bắt đầu, ngươi nói cho tất cả mọi người thu thập ngay đi, đại nhân nói chúng ta có khả năng phải dời đến địa phương khác. Nói cho nương biết, đại nhân có uy hài tử một chút mê dược, trong chốc lát mới có thể tỉnh."
"Ngươi nói với đại nhân hãy yên tâm, ta sẽ an bài hảo."
"Con đi đây."
Không có thời gian để ăn một bát cơm nóng, nam tử cáo biệt thân nhân cùng mọi người, vội vã mà ra cửa, lên ngựa rời đi. Mọi người đứng ở môn khẩu nhìn nam tử đi xa cho đến khi không còn thấy bóng người, trong mắt mỗi người đều mang theo cừu hận thật sâu. Lão giả mang theo thế tử vào trong nhà, Thế tử khóc hỏi:
"Đại bá, phụ vương ta, sẽ không có chuyện gì chứ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!