Y Trọng Nhân hôm nay xuất cung làm việc, vừa mới từ bên ngoài trở về đã nghe tin Bánh Bao biến mất, Đậu Tử gấp đến độ khóc lớn, hiện tại trong cung vô cùng rối loạn, tất cả đều đang đi tìm Bánh Bao.
Y Trọng Nhân chộp lấy một thái giám, lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì Thọ vương tại sao lại không thấy"
Bánh Bao cùng Đậu Tử ngày thường như hình với bóng, Bánh Bao không thể cố ý trốn đi để Đậu Tử sốt ruột được.
Thái giám bị Y Trọng Nhân bắt lấy kinh hãi không thôi, ấp úng mà rằng: "Hồi đại nhân, nô tài, nô tài cũng không rõ ràng lắm."
Nhìn thấy trong mắt đối phương mang ý tránh né, Y Trọng Nhân không hỏi, trực tiếp đi Nội thị viện.
Vừa đến nội thị viện, Y Trọng Nhân nhanh chóng kêu Quách An đến hỏi tình huống. Quách An cũng lắp bắp không nên lời, nhưng hắn là thuộc hạ của Y Trọng Nhân, không dám giấu diếm, đành phải báo cho y biết mọi việc.
"Thuộc hạ cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Đầu tiên là hai vị vương gia bật khóc chạy đến Nội thị viện tìm đại nhân, nhưng ngài không có ở đây, hai vị Vương gia liền nói đi tìm Hoàng Thượng, kết quả là trong chốc lát thuộc hạ đột nhiên nghe nói Hòa Thọ vương mất tích, An Bình vương vẫn luôn khóc không ngừng. Hoàng Thượng sợ ngài lo lắng, liền truyền chỉ trước khoan hẳn nói cho ngài hay.
Ách… Hoàng Thượng hiện tại đang ở Ngưng Thần cung."
Bánh Bao đột nhiên bỏ lại Đậu Tử, một mình chạy mất, sự tình rất không tầm thường. Đừng nhìn Bánh Bao cùng Đậu Tử giống nhau, nhưng Đậu Tử rất có chủ kiến, Bánh Bao lại thường nghe theo Đậu Tử.
Y Trọng Nhân băng băng hướng đến Ngưng Thần cung, y đại khái đã đoán được là có chuyện gì xảy ra. Đi được một nửa, y đột nhiên chuyển hướng, đi đến Thái Lập, nơi đó là địa phương cao nhất của hoàng cung.
"Đại nhân, Hoàng Thượng nói ngài sau khi trở về lập tức hồi Ngưng Thần cung." Thấy Y Trọng Nhân thay đổi phương hướng, Quách An vẫn luôn theo sau vội vàng nói.
Y Trọng Nhân mã bất đình đề, hỏi: "Thái tử hiện tại ở nơi nào"
"Thái tử cũng đang tìm điện hạ."
"Bảo Thái tử đến Ngưng Thần cung. Nói với Hoàng Thượng, chốc nữa ta sẽ dắt Hòa Thọ vương trở về."
"Đại nhân biết điện hạ ở nơi nào sao" Quách An ngẩn người.
Y Trọng Nhân sắc mặt lo lắng, ý tứ không rõ mà nói: "Thật sự là càng lớn càng có tiền đồ, còn dám diễn tiết mục mất tích cho ta xem, tìm được rồi nhất đinh phải đánh!"
Quách An run rẩy. Nên nhanh chóng báo cho Hoàng Thượng biết thôi, đại nhân dường như tức giận vô cùng, mông nhỏ của Hòa Thọ vương điện hạ xem ra không thể bảo toàn rồi. Tiểu tổ tông của ta ơi, người đang trốn ở nơi nào nha, mau xuất hiện đi thôi, nếu không ra, thì ngay cả Hoàng Thượng cũng không bảo vệ được người đâu a.
Tại Ngưng Thần cung, Hoắc Phong ngồi một chỗ bất an mà chờ tin tức của Bánh Bao, thi thoảng còn nghe được tiếng hắn gầm lên giận dữ: "Sao vẫn chưa tìm được! Một hài tử thì có thể trốn đi nơi nào chứ!"
"Phụ hoàng… Phụ hoàng… Bánh Bao trách ta, Bánh Bao không để ý tới ta …" Đậu Tử ở bên cạnh khóc nức nở.
Hoắc Phong bước đến đem nhi tử đã mười một tuổi ôm vào lòng, rồi ngồi xuống ghế: "Bánh Bao sao lại trách ngươi. Các ngươi là huynh đệ, gắn bó cả đời, chẳng qua nó nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Chờ ta tìm được Bánh Bao, Phụ hoàng sẽ nói chuyện rõ ràng với nó."
"Hức… Phụ hoàng… Bánh bao là thân huynh đệ của ta… Ta không cần huynh đệ khác…"
"Đúng đúng, hai đứa tất nhiên là thân huynh đệ. Đậu Tử ngoan, trước đừng khóc, cha ngươi sắp trở về rồi, nếu để y biết chuyện này, y nhất định sẽ tức giận, ngươi mau ngẫm lại xem Bánh Bao có thể trốn ở nơi nào"
Vừa nghe phụ thân sắp trở về, Đậu Tử liền nín khóc. Đừng nhìn Phụ thân bình thường vô cùng cưng chiều tụi nó, nhưng nếu hai đứa không nghe lời hoặc quậy phá, Phụ thân khẳng định sẽ xuống tay không chút lưu tình!
Y Trọng Nhân đối Bánh Bao cùng Đậu Tử cực kỳ sủng ái, nhất là khi hai đứa còn nhỏ xíu, thật sự là tận tâm tận lực mà nuôi nấng tụi nó. Nhưng cả hai chung quy vẫn là nam hài, thân phận lại tôn quý, nên từ sau khi trở lại kinh thành, Y Trọng Nhân càng thêm nghiêm khắc trong việc giáo dục bọn trẻ, tuyệt đối không cho bọn nó phá hư quy củ, làm xằng làm bậy.
Nếu hỏi người mà Bánh Bao và Đậu Tử sợ nhất là ai, đó nhất định không phải Phụ hoàng, cũng không là Thái tử ca ca, mà là phụ thân. Đừng nói bọn nó, ngay cả Hoắc Phong cùng Hoắc Vân Khai hai vị có quyền lực tối cao trong thiên hạ, cũng sợ nhất là tiền Thiên Hộ đại nhân của Hỗ An Vệ.
Hoắc Phong biết, chuyện này không thể giấu diếm lâu dài, việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Bánh Bao trước khi Y Trọng Nhân quay về, phải gạt được y. Đợi đến khi Y Trọng Nhân trở về, biết được Bánh Bao là bởi vì "Sự kiện kia" mà trốn đi, vậy thì phiền to rồi.
Đáng tiếc, sợ cái gì thì cái đó liền đến.
Lô Đào từ bên ngoài vội vã tiến vào, bẩm báo: "Hoàng Thượng, đại nhân trở về rồi, đã đến Nội thị viện, hiện tại đang đi Thái Lập các."
"Phụ thân về rồi!" Đậu Tử rùng mình một cái.
"Sao về nhanh vậy a!" Hoắc Phong thầm hô không tốt, lập tức hỏi: "Y đến Thái Lập các làm gì"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!