Chương 20: (Vô Đề)

Đệ thập cửu chương

Y Trọng Nhân mất tích, hoặc là nói là đã chết. Cái chết của Y Trọng Nhân đã không còn là bí mật, nhưng đối với một số người mà nói, bọn họ không thể tiếp thu được sự thật là Y Trọng Nhân đã không còn tại thế.

Như Thái hậu mấy tháng liền ở trong cung giận dữ, liên tiếp khóc lóc không thôi.

Mà có một người, lại thủy chung cho rằng Y Trọng Nhân còn sống. Bởi vì Y Trọng Nhân không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được.

Nhìn mật thư Hoàng Chương thu được, sắc mặt Hoắc Phong hiện vẻ lo lắng, cũng lộ ra vài phần trầm trọng. Y Trọng Nhân mất tích, không có ai biết y ở nơi nào, giống như y thực sự đã tiêu thất khỏi nhân gian.

—— " Ngươi là một kẻ nhu nhược."

—— " Ta vẫn luôn xem thường ngươi, hiện tại lại càng xem thường ngươi hơn."

—— "Hôm nay dường như cũng là mười lăm, không biết ánh trăng đêm nay cùng đêm hôm đó giống nhau không "

—— "Vương gia, một đường đi hảo."

Hai tay Hoắc Phong nện thật mạnh lên bàn.

Người tâm cơ thâm trầm như y làm sao có thể dễ dàng chết như vậy! Y nhất định đang trốn! Người kia từ đầu đến cuối không màng đến quyền thế, mà đem thiên hạ này quấy thành một vũng bùn, ngay cả Hoắc Phong hắn, cũng có thể là quân cờ của y.

Hoắc Phong vẫn không hiểu gì về Y Trọng Nhân, chính là căn cứ theo những gì Cát Đệ đã điều tra về Y Trọng Nhân ở kinh thành, cũng như theo suy đoán như tầm kéo tơ của Hoắc Phong, hắn ngày càng khẳng định phỏng đoán của mình.

Y Trọng Nhân a Y Trọng Nhân, đừng để bổn vương tìm được ngươi… Ngươi thiếu bổn vương rất nhiều lời giải thích!

"Vương gia, có người ở bên ngoài cầu kiến."

Hoắc Phong nhanh chóng thu hồi tâm tư. Hắn ngày hôm trước vừa mới đánh bại viện quân Côn quốc, hiện tại bọn chúng lại co đầu rút cổ vào thành, hắn cũng lệnh cho đại quân nghỉ ngơi tại chỗ, suy nghĩ đối sách.

"Là ai"

"Bọn họ không chịu nói, chỉ bảo phải gặp mặt Vương gia."

Mi tâm Hoắc Phong nhíu chặt. Hiện giờ, Hoắc Phong thường xuyên nhíu mày, mi tâm cũng đã nhiều hơn ba nếp gấp.

"Cho bọn họ vào đi."

Đốt mật thư của Cát Đệ, Hoắc Phong hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, trở lại là Việt Vương trầm ổn.

Rèm cửa xốc lên, chỉ thấy một đoàn già trẻ lớn bé từ ngoài tiến vào, ước chừng hơn mười người. Vừa nhìn thấy lão giã đi đầu, Hoắc Phong đã đứng bật dậy, cả người chấn động.

Lão giả hướng Hoắc Phong khoan thai hành lễ, mở miệng: "Thảo dân Chương Đức Nguyên, cùng con là Chương Hoài Thu, đến nương tựa Vương gia."

"Thảo dân Tạ Đan, cùng con là Tạ Minh, đến nương tựa Vương gia."

"Thảo dân Tông Lâm Tường, đến nương tựa Vương gia."

"Thảo dân…"

Đừng nói là Hoắc Phong, mà ngay cả những binh sĩ ở đóng giữ bên ngoài, nghe được tiếng nói bên trong truyền tới đều ngây ngẩn cả người. Chương Đức Nguyên Kia kia kia, đây không phải là tiền Thừa tướng đại nhân đã chết dưới tay gian thần Y Trọng Nhân sao!

Hoắc Phong chỉ cảm thấy trong óc ầm một tiếng nổ tung, một đôi mắt hiện lên trong óc.

"Vương gia, lên đường may mắn."

Thu được mật thư Vương gia tự mình viết, may là Nguyễn Hình Thiên luôn luôn lãnh tĩnh cũng mất nửa ngày vẫn chưa trấn tĩnh lại được.

Chương Đức Nguyên, Tạ Đan, Tông Lâm Tường là các trọng thần trong triều đình bị ác đảng hãm hại mà chết thế nhưng đều còn sống! Cổ họng Nguyễn Hình Thiên phát khô, tay hắn run run tự rót cho mình chén nước, một hơi uống cạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!