Chương 24: Điều khiển

Tôi nghe theo lời Lý Khanh Ly bắt đầu tìm kỹ hơn ở những chỗ xung quanh cánh cửa. Những viên đá thô sơ màu sắc đã bị phai màu, hình dạng cũng không đồng đều khiến người nhìn vào rất khó để nhìn ra chỗ khác biệt.

Chỉ có thể từng bước mò mẫn mà thôi.

Ở đây. Giáo sư đứng ở bức tường còn lại bên cạnh cửa lớn bỗng nhiên nói lớn.

Nhóm người tìm kiếm xung quanh nghe vậy liền nhanh chóng chạy lại.

"Giáo sư, thầy tìm thấy gì rồi." Đào Ánh hai mắt lấp lánh nhìn ông.

Giáo sư không trả lời mà đưa tay đang để trên bức tường sau đó nhấn mạnh một cái.

Âm thanh của cơ quan vang lên tiếng lạch cạch, sau đó là tiếng xích sắt được cuộn lại ầm ầm kêu vang.

Nhóm chúng tôi không ai chuẩn bị tinh thần trước âm thanh to lớn như vậy, vì vậy mà lỗ tai đều bị âm thanh làm cho ù ù.

Đào Ánh bưng kín hai tai mình miệng không khỏi cằn nhằn:

"Trời ơi âm thanh gì vậy."

Quan Khê cũng cau mày nói theo:

"M* nó cơ quan mà tạo ra cái âm thanh này chẳng lẽ muốn mưu sát người khác sao."

"Chứ gì nữa hai ông bà kia. Chẳng lẽ còn làm ra cái cơ quan hiền hòa để đám trộm mộ dễ dàng đi vào à." Hà Tĩnh trừng mắt khinh bỉ.

"Âm lượng có mức độ cao cùng tần số khác sẽ khiến thính giác của con người trở nên điếc tạm thời hoặc ù tai, có khi sẽ khiến con người nghe được những âm thanh phóng đại mà dẫn đến tâm lý trở nên bị đã kích. Nặng nhất có thể dẫn đến điếc vĩnh viễn."

Giáo sư vừa che tai vừa chậm rãi giải thích cho học sinh của mình.

Ông cũng không ngờ lại có vụ này, nếu biết trước ông sẽ không kêu bọn họ tụ tập lại gần như vậy.

Hiện tại chúng tôi đều đứng trước cửa vì vậy âm thanh phát ra đều nghe rất rõ ràng. Tiếng xích sắt được cuộn lại kèn kẹt giống như bị sét dẫn đến tạo âm thanh chói tai như thế.

Sau khi tiếng kêu của cơ quan dừng lại thì cánh cửa to lớn trước mặt bọn họ vang lên một tiếng cạch rồi kèo kẹt mở ra.

Không gian tối đen giống như một cái hố đen sâu thẳm từ từ hiện ra trước mắt chúng tôi. Ai cũng cực kỳ ngỡ ngàng với bầu không khí kỳ lạ ở bên kia.

Chúng tôi có thể cảm nhận được, cho dù chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng hai bầu không khí thì hoàn toàn khác nhau, sự sợ hãi len lỗi vào trong lòng của mỗi người khi nhìn thấy sự tối đen vô tận ở bên kia.

Tôi mơ màng nhìn về phía trước, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng, hình như có thứ gì đang kêu gọi tôi.

Linh hồn của tôi đang bị nắm lấy mà kéo đi.

Tôi đờ đẫn nhìn phía trước nhưng bước chân của tôi không hiểu sao lại nhấc lên muốn đi vào trong cánh cửa. Một sự điều khiển kỳ lạà đến cả bản thân tôi cũng không có chút tri giác nào.

Trong lúc tôi càng cảm thấy tiếng gọi càng dồn dập càng hối thúc, bước chân cũng đã đặt xuống nhích về phía trước thì bị giật mình tỉnh giấc khi bị một bàn tay ấm áp đặt lên vai.

Anh Ly. Tôi ngơ ngác xoay đầu nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng cùng nghi hoặc của Lý Khanh Ly.

Không sao chứ.

Lý Khanh Ly cau mày hỏi, anh ta nhanh chóng thu tay đang cầm một lá bùa nhỏ về.

Khi nãy anh ta cảm thấy Nguyễn Hoài An trở nên kỳ lạ, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước sau đó giống như một con robot mà nhấc chân lên rồi để chân xuống. Biết có chuyện không hay anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều mà dùng bùa của mình giải khống chế cho cậu.

Hình như ngày sinh tháng đẻ đã trở nên hiệu quả trong việc khiến thứ đó điều khiển cậu hơn.

Tôi nghe anh ta hỏi liền lắc đầu mỉm cười: Em không sao. Rồi cậu nghi hoặc hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!