Chương 131: Cuộc đời về sau là về từng khoảnh khắc của tình yêu (Hoàn toàn văn)

Trường học đã gọi điện và gửi email, mong muốn trước khi kết thúc học kỳ, các bậc phụ huynh có thể sắp xếp thời gian để tham gia buổi họp phụ huynh.

Gia Trình và Dĩnh Kiều học ở hai lớp khác nhau trong chương trình giáo dục mầm non, thành tích của họ hoàn toàn trái ngược nhau — Dĩnh Kiều có thành tích xuất sắc, đứng đầu lớp và rất ngoan, có uy tín trong đám học sinh. Trong khi đó, Gia Trình lại học rất tệ, bài kiểm tra cho thấy cậu bé cố tình làm qua loa, vẽ nguệch ngoạc.

Thương Minh Bảo cầm hai bảng điểm lên, đưa trước mặt Hướng Phỉ Nhiên: "Tới lượt anh rồi."

Họ thay phiên nhau tham gia các buổi họp phụ huynh của hai đứa trẻ sinh đôi, kết quả tất nhiên rất rõ ràng: đi họp lớp của Dĩnh Kiều thì luôn được niềm vui, còn đi họp lớp của Gia Trình thì chỉ đau đầu.

Hướng Phỉ Nhiên nhớ lại: "Lần trước cũng là anh đi họp của Gia Trình."

"..."

"Cả lần trước nữa."

Thương Minh Bảo bắt đầu nhìn quanh lảng tránh.

Hướng Phỉ Nhiên cười như không cười: "Lần nào cũng đến lượt anh?"

Biết không thể lảng đi được, Thương Minh Bảo ôm chầm lấy anh, bắt đầu nũng nịu: "Anh đi đi mà, cô giáo của Gia Trình đã quen mặt anh rồi."

"Em không thích đi vậy sao? Cô ấy nói chuyện cũng lịch sự mà." Hướng Phỉ Nhiên khẽ vén tóc cô lên.

Thương Minh Bảo lắc đầu: "Gia Trình luôn gây rắc rối, em cảm thấy hơi ngại. Mẹ của một bạn học cùng lớp là bạn cấp ba của em."

Hai đứa nhỏ học trường tư thục tốt nhất, lớp học không nhiều người, hầu hết là con cháu của những doanh nhân và giới tinh hoa, giữa hai phụ huynh nhất định sẽ có một vài mối liên kết chung, thấy rõ là vòng tròn xã hội khá nhỏ.

"Không thân lắm, nhưng cô ấy nhận ra em trước. Hôm đó, Gia Trình đã đánh con cô ấy, khiến đứa bé bị bầm dập cả mặt..." Thương Minh Bảo che mặt, thở dài, "Tóm lại là anh đi đi, em không đủ mặt dày để đi nữa."

Hướng Phỉ Nhiên bật cười: "Được rồi, anh sẽ đi. Da mặt anh dày hơn mà."

Thương Minh Bảo vừa hôn nhẹ vào khóe miệng anh thì thoáng thấy Dĩnh Kiều đang đứng ngoài cửa phòng làm việc, mắt lờ đờ buồn ngủ, trong tay ôm chặt một con gấu bông.

"Có chuyện gì vậy, con yêu?"

Dĩnh Kiều dụi mắt: "Mẹ ơi, trời sấm chớp."

Cô bé sợ sấm, nhưng vào mùa hè thì thường có sấm sét, khiến cô khó ngủ.

Hướng Phỉ Nhiên và Thương Minh Bảo cùng ra ngoài, ôm Dĩnh Kiều vào lòng và dịu dàng dỗ dành cô bé. Dĩnh Kiều quay đầu, chớp mắt đầy thắc mắc. Lúc nãy anh trai còn ở đây mà, sao bây giờ lại đi rồi?

Gia Trình biết em gái sợ sấm, nên đã định đi gọi mẹ. Nhưng thấy Dĩnh Kiều đã ở đó, cậu không tiến lại gần nữa, chỉ ngồi chờ bố mẹ nói chuyện xong. Trong phòng rất tối, dù cậu cũng sợ tiếng sấm, nhưng nghe nói ngủ bật đèn sẽ không cao lên được, nên Gia Trình chỉ kéo chăn trùm kín đầu.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở, trái tim cậu bé khẽ nảy lên. Từ mùi hương trên cổ tay, cậu nhận ra đó là mẹ.

Thấy không, bố luôn yêu thương Dĩnh Kiều hơn, điều này cậu đã biết từ khi còn trong bụng mẹ.

Nhưng hóa ra mẹ cũng không yêu thương cậu nhiều như cậu nghĩ... Cậu nhắm mắt, cảm nhận bàn tay của mẹ đặt lên má mình, rồi một nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng hạ xuống đôi má mềm mại của cậu.Sau buổi họp phụ huynh, như thường lệ, Hướng Phỉ Nhiên được cô giáo chủ nhiệm giữ lại.

"Tôi vừa gặp vợ anh, gọi cô ấy là "mẹ của Gia Trình"." cô giáo cười nói, "Nhưng cô ấy lập tức xua tay, bảo lần này vẫn là anh tham gia."

"Chuyện của con gái để mẹ lo sẽ tiện hơn," Hướng Phỉ Nhiên đáp một cách lịch sự, "Từ nay, chuyện của Gia Trình sẽ do tôi phụ trách."

"Gia Trình vẫn giữ thói quen chỉ nhiệt tình trong ba phút. Thực ra cậu bé học gì cũng nhanh hơn người khác, nhưng lười ôn tập và không cẩn thận khi làm bài. Mặc dù thông minh nhưng không nên kiêu ngạo, anh có thấy đúng không?"

Hướng Phỉ Nhiên gật đầu ngay lập tức: "Đúng vậy."

"Tôi cũng đã nhắc mẹ Gia Trình về vấn đề kết bạn của cậu bé." Cô giáo tiếp tục, nửa đùa nửa thật: "Thiên tài không nhất thiết phải cô độc, cũng có thể trở thành một thiên tài hòa đồng, đúng không? Nhưng chúng tôi nhận thấy, cậu bé luôn thích đi tìm Dĩnh Kiều trong giờ ra chơi, không thích chơi với các bạn trong lớp."

Mỗi khi giao tiếp với bạn cùng lớp, thế nào cũng dẫn đến đánh nhau. Mặc dù Gia Trình không phải là người gây sự, nhưng khi các bạn gây khó dễ cho cậu, cậu luôn chỉ ra lỗi logic hoặc sai lầm kiến thức của họ trong vài câu nói, khiến đối phương hoặc tức giận, hoặc cứng họng, rồi giật lấy khối rubik trong tay cậu và đập vỡ. Liệu Gia Trình có thể nhẫn nhịn không? Hoàn toàn không, cậu sẽ đánh trả ngay lập tức, không chút nương tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!