Chương 29: (Vô Đề)

Nhìn quả bóng đã xì hơi, Bánh Rán Vừng chạm mũi vào quả bóng, thút thít hít hai cái.

Ôn Tiếu Tiếu xoa đầu nó:

"Đừng buồn, Bánh Rán Vừng. Ngày mai tao sẽ mua một rổ bóng mới cho mày nhé."

Gâu gâu.

Chú chó ngước nhìn lên, cọ cọ vào tay cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Duật Xuyên cũng vuốt ve an ủi nó, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tuấn Tuấn cầm chiếc xe đồ chơi của mình, lén lút đứng ngoài cửa.

Thấy anh đã phát hiện mình, Tuấn Tuấn lập tức bỏ chạy.

Lâm Duật Xuyên sợ cậu sẽ lại trốn khỏi nhà như lần trước nên vội đuổi theo và bắt được cậu nhóc.

Tuấn Tuấn bị bắt khóc thút thít như thể đang sợ Lâm Duật Xuyên sẽ mắng mình. Anh lấy khăn lau nước mắt cho cậu, kiên nhẫn hỏi:

"Tuấn Tuấn, sao vừa thấy chú thì cháu lại chạy? Có phải cháu cũng biết mình sai không?"

Tuấn Tuấn khóc mãi không nói nên lời.

Lâm Duật Xuyên cầm quả bóng trên tay, hỏi lại:

"Tuấn Tuấn, là cháu giấu quả bóng của Bánh Rán Vừng phải không? Cháu có thể nói cho chú biết vì sao cháu lại làm vậy không?"

Tuấn Tuấn nức nở vài tiếng, mãi mới ngẩng đầu nhìn anh nói được vài chữ:

"Chú út, cháu sai rồi, cháu sẽ không làm vậy nữa."

Thấy cậu không muốn trả lời, Lâm Duật Xuyên cũng không ép cậu. Anh lấy khăn giấy lau mặt cho cậu rồi để cậu bé tự chơi.

Ôn Tiếu Tiếu rời khỏi phòng sách, nhìn Tuấn Tuấn đang ngồi một mình với đống đồ chơi của cậu nhóc thì lại gần nói:

"Tuấn Tuấn, chúng ta cùng làm đồ tráng miệng ăn nhé?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuấn Tuấn ngước mắt nhìn cô, vành mắt còn hơi đỏ:

"Cháu không biết làm."

"Không sao, để thím nhỏ dạy cháu làm." Ôn Tiếu Tiếu mở điện thoại lên và ấn vào một bức ảnh cho cậu xem,

"Chúng ta sẽ làm con thỏ nhỏ này, được không?"

Con thỏ nhỏ trong hình vừa tròn trịa vừa đáng yêu, lại còn mềm mại trơn trượt, khiến mắt Tuấn Tuấn sáng lên:

"Oa, con thỏ nhỏ đáng yêu quá."

"Không những vậy, nó còn ngon lắm đó! Chúng ta làm nhé?"

Dạ!

Ôn Tiếu Tiếu dẫn Tuấn Tuấn đi làm thạch khúc bạch hình thỏ. Còn Lâm Duật Xuyên thì lên sân thượng gọi điện cho ba Tuấn Tuấn. Lâm Tử Kiêu thấy Lâm Duật Xuyên gọi điện tới, cứ nghĩ Tuấn Tuấn xảy ra chuyện gì nên vội bắt máy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!