Cuối cùng mấy chiếc hộp nhỏ rực rỡ màu sắc ấy bị Lâm Duật Xuyên bỏ vào ngăn tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Anh tự nhấn mạnh với bản thân rằng anh mua mấy cái này không phải vì có ý đồ riêng, mà là vì an toàn thôi, nếu không dùng thì sẽ không lấy ra, chỉ dùng để phòng hờ thôi.
Giống mấy loại thuốc hạ sốt, cảm mạo trong nhà vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An toàn là trên hết mà.
Sau khi cất mấy chiếc hộp nhỏ xong, Lâm Duật Xuyên đi tắm rồi ngủ.
Sáng hôm sau, Ôn Tiếu Tiếu ăn sáng xong thì bắt xe đến nhà ba mẹ Lâm Duật Xuyên đón Bánh Rán Vừng.
Tối qua anh đã gửi địa chỉ nhà cho cô, đó là một khu biệt thự cá nhân đắt đỏ. Đây là lần đầu Ôn tiếu Tiếu tới nhà ba mẹ Lâm Duật Xuyên nên thấy hơi căng thẳng. May mà hôm nay ba mẹ anh đều đến công ty cả rồi, chỉ còn người giúp việc ở nhà thôi.
Một dì giúp việc mở cửa cho Ôn Tiếu Tiếu.
Có vẻ nhận ra cô là ai nên cười bảo:
"Cô Ôn, cô tới đón Bánh Rán Vừng phải không?"
Đúng vậy. Ôn Tiếu Tiếu cẩn thận gật đầu. Sau đó cô nghe thấy tiếng chó sủa, vừa liếc sang thì đã thấy Bánh Rán Vừng chạy vọt ra từ căn biệt thự rộng lớn.
Bánh Rán Vừng.
Thấy nó chạy tới, Ôn Tiếu Tiếu thả lỏng hơn hẳn, ngồi xổm đón lấy nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gâu. Bánh Rán Vừng trông không có vẻ giận dỗi gì cả, vẫn rất vui vẻ sủa với cô. Dì giúp việc nói với Ôn Tiếu Tiếu:
"Mỗi lần Tiểu Hắc được gửi qua đây đều rầu rĩ, nhưng trước đây khi tới đón nó, chỉ cần cậu nhỏ Lâm gọi nó thì nó lại vui vẻ ngay."
Dì ấy gọi ba Lâm Duật Xuyên là ông Lâm nên phải gọi anh là cậu nhỏ Lâm để phân biệt. Ôn Tiếu Tiếu nghe cách gọi ấy thì hơi sững sốt một lát rồi mới phản ứng lại.
Cô còn tưởng cậu chủ Lâm là nhóc con nào nữa chứ.
Nghĩ vậy, cô cười thành tiếng, xoa người Bánh Rán Vừng:
"Dạ, về rồi cháu sẽ cho nó ăn ngon."
Dì ấy cười với cô:
"Cháu đi đường xa tới đây, vào ăn chút trái cây với nghỉ chân đã rồi hãy đi."
Dạ. Ôn Tiếu Tiếu không từ chối, gọi Bánh Rán Vừng đi vào phòng khách, Làm phiền rồi ạ.
Dì ấy cười đáp:
"Cháu là vợ của cậu nhỏ Lâm, đến đây chơi cũng giống như về nhà mình, nào có làm phiền đâu cơ chứ."
Khu biệt thự này tấc đất tấc vàng, mỗi một biệt thự đều có sân riêng, nhưng diện tích vườn hoa có hạn, đương nhiên không bằng biệt thự trên núi ngoài ngoại ô.
Lúc Ôn Tiếu Tiếu đi vào còn thấy một dì giúp việc đang chăm sóc hoa trong vườn. Ngoài ra trong sân còn có một cái đình nghỉ chân, bên cạnh là hòn non bộ mang đậm phong cách hoài cổ.
"Cái đó là cây bưởi ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!