Chương 1: (Vô Đề)

Quán cà phê đảo Phi Phi nằm ở phía đông thành phố A là địa điểm nổi tiếng dành cho con dân xem mắt.

Từ mùi hương đặc biệt trong quán cho tới những bông hoa vĩnh cửu lộng lẫy dùng để trang trí bàn, thậm chí còn có danh sách nhạc được lựa chọn tỉ mỉ phát liên tục, tất cả đều vì một bầu không khí lãng mạn.

Nhưng dù vậy, mấy thứ này cũng chỉ trưng cho đẹp thôi… Bởi vì sau một tháng mở cửa kinh doanh, chủ quán đã rút ra kinh nghiệm xương máu rằng cái gì đã không hợp thì cuối cùng sẽ tan thành mây khói cả thôi. :)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ví dụ như ở bàn số bảy hiện giờ kìa, chỉ thiếu cảnh tạt cà phê nữa là tan được rồi.

Nếu nhân viên pha chế mà biết thì chắc sẽ nháo nhào đòi nghỉ việc mất.

Cả quán chỉ có cô gái ngồi ở bàn số chín là bình tĩnh nhất. Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô vẫn luôn duy trì nụ cười ngọt ngào đúng mực.

Ôn Tiếu Tiếu ngồi ở bàn số chín cố gắng giữ vững nụ cười giả tạo trên mặt mình.

"Nghe nói cô mới mua một căn hộ ở chung cư?" Giọng điệu khi hỏi câu này của chàng trai trẻ tuổi đối diện cô thật khiến người ta không dám nhìn thẳng,

"Bao nhiêu mét vuông?"

Ôn Tiếu Tiếu mỉm cười đáp:

"Hơn chín mươi mét vuông."

"Ồ, nếu trừ nội thất ra thì chỉ còn hơn bảy mươi mét vuông thôi." Chàng trai hơi nghiêng người về trước, đặt hai tay chồng lên nhau trên bàn,

"Sau khi kết hôn chắc chắn phải sinh con, nếu diện tích chỉ có nhiêu đó thì nhỏ quá. Tôi thấy cô có thể bán căn hộ đó đi rồi góp tiền với tôi trả tiền cọc, chúng ta mua một căn hộ lớn hơn."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Tiếu Tiếu thầm giật giật mắt, vẫn cố mỉm cười nhìn anh ta:

"Không biết anh Chung có thể chi ra bao nhiêu tiền cọc nhỉ?"

Chung Minh Châu đưa tay che miệng ho khan vài tiếng trông có vẻ chột dạ, nhưng giọng điệu vẫn tự tin như trước:

"Tôi không có nhiều tiền tiết kiệm cho lắm, nhưng với trình độ và năng lực làm việc của tôi thì chăc chắn sẽ phát triển hơn trong công ty, sớm muộn gì cũng có thu nhập hơn cô mà thôi. Bây giờ trả tiền cọc thì cô chi nhiều hơn chút, sau này khi trả nốt tiền căn hộ, tôi sẽ chi ra nhiều hơn."

À… Ôn Tiếu Tiếu khẽ gật đầu,

"Vậy ý anh Chung khi bảo chúng ta cùng góp tiền trả cọc trước căn hộ là tôi trả chín phần, anh trả một phần ấy hả?"

"Cô so đo vô nghĩa vậy làm gì?"

Chung Minh Châu nhìn Ôn Tiếu Tiếu, có vẻ không quá hài lòng với lời cô nói,

"Vợ chồng với nhau mà tính toán rõ ràng thế thì còn cưới hỏi gì được?"

Ôn Tiếu Tiếu nhếch môi cười, nhìn anh ta đáp:

"Anh Chung, mặc dù diện tích căn hộ đó không lớn, vị trí cũng bất tiện, nhưng tôi lại rất thích, không định bán đâu."

Chung Minh Châu giật giật khóe miệng, định nói gì đó nhưng nhịn lại, vội chuyển chủ đề:

"Chúng ta có thể bàn lại chuyện nhà cửa sau, không vội. Phải rồi, tôi vẫn luôn tò mò không biết mấy người nổi tiếng trên Pilipili* kiếm tiền kiểu gì, dựa vào lượt xem hả?"

*Một nền tảng cho phép người dùng đăng tải video và ảnh, có thể để lại bình luận về ảnh hoặc video đó. (Về cơ bản thì khá giống Instagram)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!