"Cừu Nhạn Quy......" Tả Khinh Việt đọc chậm một lần, vô thức vuốt ve mộc bài trong tay.
"Tấm lệnh bài này tương đương với mệnh bài của thuộc hạ, tượng trưng cho thân phận thích khách Huyết các." Mắt Cừu Nhạn Quy bắt được động tác của y, thấp giọng nói, "Nếu như một ngày nọ chủ tử muốn tặng thuộc hạ cho người khác, chỉ cần đưa lệnh bài là được."
1
Vẻ mặt Tả Khinh Việt trở nên vi diệu, cũng không biết nên nói tên nhóc này thông minh hay ngu xuẩn nữa, mới nãy còn giương cung tuốt kiếm mà chốc sau đã hai tay dâng "mạng" mình lên.
Y không để vụt sự hiu quạnh vụt qua trong mắt đối phương, gật đầu hiểu rõ, "Nói như vậy thì, ngươi bị.... chủ tử cũ của ngươi tặng cho Phạm Kì?"
Cừu Nhạn Quy ngừng giây lát mới trúc trắc gật đầu.
Tả Khinh Việt nghĩ không thông, huơ huơ lệnh bài trong tay, "Nhưng ta và ngươi chẳng thân quen gì nhau, giao vật này cho ta không sợ dê dâng miệng hùm sao?"
Cừu Nhạn Quy không chần chừ mấy mà nhàn nhạt đáp, "Thích khách Huyết các nhận chủ, thuộc hạ đã nhận thiếu chủ nên về sau sẽ tuân lời thiếu chủ mà làm."
"Huống chi thiếu chủ cũng đã đồng ý với thuộc hạ tra rõ ẩn tình năm đó, thế sao lại là dê dâng miệng hùm?"
Tả Khinh Việt cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm, "Vậy nếu ta kêu ngươi đi chết thì sao?"
Cừu Nhạn Quy nhìn hắn, "Nếu thiếu chủ giúp thuộc hạ báo thù cho Huyết các, đương nhiên thuộc hạ sẽ nghe lệnh."
Tả Khinh Việt nghiêng đầu ngó hắn, cà lơ phất phơ nói, "Được thôi, ta đáp ứng ngươi."
Cừu Nhạn Quy bình tĩnh cụp mắt, giây lát sau lưỡi kiếm rời vỏ đặt ngang cổ mình chẳng hề do dự, ánh mắt Tả Khinh Việt tối lại, dây bạc trong tay bỗng bắn ra quấn chắc lấy cổ tay hắn, khiến hắn không thể động đậy nửa phần.
Cổ Cừu Nhạn Quy có một đường máu rất mảnh, vừa nãy nếu không phải Tả Khinh Việt ra tay kịp thời....
Xem ra thích khách này cho là thật, dám nói dám làm.
Hai người im lặng đứng song song, hồi sau Tả Khinh Việt mới mỉm cười cởi trói, "Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, ngươi xem ngươi kìa."
Y nói rồi ném một cái bình sứ qua, chắc là thuốc chữa thương.
Cừu Nhạn Quy nhận lấy, thầm nói, "Thuộc hạ da thô thịt dày, chút vết thương nhỏ ngày hôm sau là khỏi rồi, không cần dùng thuốc của chủ tử."
Năm xưa ở Huyết các, trừ phi sắp chết chứ không bọn họ cũng không thể lĩnh được thuốc.
Tả Khinh Việt nhìn hắn không nói gì, lát sau mới chậm chạp mở miệng, "Ta không thích có kẻ ngỗ nghịch ta."
"Thuộc hạ biết tội." Cừu Nhạn Quy lập tức quỳ xuống, trên mặt không có vẻ gì khác mà chỉ hơi mím môi.
"Niệm tình ngươi mới đi theo ta nên phạt nhẹ chút thôi." Tả Khinh Việt mỉm cười, "Người đâu."
Ít tiếng động vang lên trên nóc nhà, hai người nhảy vào từ cửa sổ chính là người dẫn hắn tới khi nãy.
"Thiếu chủ."
"Bôi thuốc cho hắn, sau đó trói ở đầu giường." Tả Khinh Việt đứng dậy đi tới nâng cằm Cừu Nhạn Quy, ép hắn ngẩng đầu lên, giọng nói khe khẽ, "Tối nay ngoan ngoãn mà nhìn ta, nhận rõ cho ta.... bản thân mình rốt cuộc là chó của ai."
Đồng tử Cừu Nhạn Quy co lại, khàn giọng đáp: "Dạ."
"Được rồi, hai người các ngươi dạy hắn quy củ đi."
Tả Khinh Việt hài lòng buông hắn ra đi thẳng ra ngoài, y không bảo người khác đi theo nên những người còn lại cũng chỉ đành ở lại tại chỗ.
Ám vệ che mặt nhìn thoáng qua đường máu trên cổ hắn, thật ra bọn hắn ở trên nóc nhà cũng đã nghe đại khái, hai người muốn bôi thuốc giúp hắn, Cừu Nhạn Quy lại lắc đầu, "Ta tự làm được."
Hai người kia cũng không cưỡng cầu, nhìn nhau một cái, rồi cái người hơi cao nói ngắn gọn, "Tại hạ Ảnh Thập."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!