Tả Khinh Việt ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc rũ mắt hô hấp đan xen vào nhau, đến đỗi y có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi run của Cừu Nhạn Quy.
Y không đáp lại lời thì thầm của đối phương, buông tay ra như thể không nghe thấy, im lặng lan tràn.
Cừu Nhạn Quy mím môi, bàn tay ôm lấy thiếu chủ cứng đờ, song không rút về.
Ngươi muốn gặp ta? Hồi lâu, giọng nói không nghe ra vui giận của Tả Khinh Việt cất lên, y nhìn vào mắt Cừu Nhạn Quy, từ tốn hỏi.
Cừu Nhạn Quy mím môi mất tự nhiên, gật nhẹ đầu, Ừm.
Tả Khinh Việt quan sát người trước mắt, sắc mặt không rõ ràng.
Thích khách trong ấn tượng của y là dáng vẻ giữ quen nếp cũ, hơi cứng nhắc, và luôn luôn kiềm chế.
Là thuộc hạ của y.
Mà người hai tay ôm eo y, mạnh mẽ trấn tĩnh lúc này, giống như đã gỡ bỏ gánh nặng, cầm lòng không đậu để lộ sự thành khẩn kín đáo, bất cần trong lòng....
Thành khẩn?
Hoài nghi vừa dâng lên bị hai từ này phai nhạt, Tả Khinh Việt kéo khoé môi, cảm xúc trong mắt vơi đi rất nhiêu, y thờ ơ nâng tay nắm bàn tay ôm eo mình, dịu dàng vuốt ve giây lát, một bàn tay khác tiện đà kéo eo Cừu Nhạn Quy ấn người vào lòng.
Đầu ngón tay hơi lạnh đi xuống xuôi theo tay hắn, nhanh nhẹn tháo thắt lưng màu trắng ra, thong thả lướt qua bụng dưới phủ lớp vân da mỏng, tiếp đó phủ cả bàn tay lên, chậm rãi xoa nhẹ, nắm lấy thắt lưng gầy mạnh hữu lực của thích khách.
Cả người Cừu Nhạn Quy cứng đờ, một luồng nhiệt xộc lên cõi lòng, hắn đỏ mặt cắn bờ môi mỏng, bụng dưới mẫn cảm co rụt hai cái, vô thức muốn né ra, nhưng lại bị ấn vững về chỗ cũ.
Một tiếng cười khẽ vang ở bên tai, nửa bên người Cừu Nhạn Quy tê rần,
"Nhạn Quy thật dễ trêu."
Tả Khinh Việt cảm nhận được sự khó nhịn và cứng đờ của hắn, cái hôn tỉ mẩn xuôi xuống men theo vành tai, cọ sát bên cổ hắn, tựa tơ liễu bị gió cuốn bay, độ ấm mềm mại nhiễm lên như mặt trời mới mọc.
1
Hô hấp của Cừu Nhạn Quy nặng nề, tham lam hít thở hệt một kẻ đuối nước, hắn mơ màng híp mắt, đôi mắt trong trẻo mê loạn ửng hồng, sau đó ngoan ngoãn lại thoải mái ngửa cổ lên, tay vô thức bíu lấy bả vai của thiếu chủ.
Hắn bị dựa lên cánh cửa, y phục nửa cởi, trong phòng chỉ còn xiềng xích va chạm và tiếng hô hấp hỗn loạn, hoà lẫn bên trong còn có tiếng động ám muội.
Trong một khoảng hỗn loạn.
Cừu Nhạn Quy chưa kịp phản ứng đã bị đè lên án, hai khuỷa tay chống trên bàn gỗ, phía sau phủ lên một cơ thể thon dài, đường cong vai lưng của thích khách mượt mà, hình thành độ cung đẹp đẽ ưu việt.
Tả Khinh Việt thưởng thức bộ dạng đáng thương của Cừu Nhạn Quy một hồi, hôn gáy sau của hắn như khen thưởng.
Sức nặng sau lưng chợt biến mất, Cừu Nhạn Quy ngẩn ra, ngoảnh đầu nhìn, Tả Khinh Việt không biết lấy từ đâu ra một cái lọ tròn nhỏ, bên trong chứa chất đặc màu trắng tuyết.
Cừu Nhạn Quy nhận ra nó là cái, mặt thoắt đỏ bừng, hắn quay đầu không dám nhìn nữa, tim đập thình thịch, Tả Khinh Việt xoa gáy hắn an ủi, Ngoan, đừng sợ.
Hơi thở của Cừu Nhạn Quy nặng trĩu, đột nhiên con ngươi hắn co lại, cơ thở run rẩy không thể khống chế.
1
Cảm giác kỳ lạ khiến hắn không biết phải làm sao, nhưng may là thiếu chủ đủ nhẫn nại, một tay khác vỗ về lưng hắn.
Cừu Nhạn Quy dần không còn căng chặt cơ thể nữa, hết sức mềm nhũn người, ánh sáng yếu ớt loé lên trong mắt Tả Khinh Việt, y dừng động tác, Cừu Nhạn Quy vô thức thả lỏng.
Nhưng giây lát sau, ngón tay hắn bỗng nhiên vịn bàn gỗ, bên trên lưu lại một dấu vân tay mang nhiệt khí.
Cừu Nhạn Quy bối rối mở to mắt, cằm bị bóp chặt, Cừu Nhạn Quy đành phải nghiêng đầu qua, sau đó đôi môi hồng hào bị ngậm lấy, kiên nhẫn liếm cắn như muốn đem hết thảy những mập mờ nuốt trọn vào cuống họng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!