Tiên Hương các, tiếng đàn sáo lượn lờ không dứt.
Giữa khói sương mờ ảo, người đánh đàn sau bình phong lặng thinh lại có đôi phần kỳ dị.
"Thiếu chủ, có người tới." Một bóng đen đáp xuống, thấp giọng nói.
Người được gọi là thiếu chủ lười biếng nằm nghiêng trên giường nhỏ, đôi mắt đào hoa mị hoặc mà lạnh nhạt, nốt ruồi son dưới mắt tô điểm thêm cho dung nhan phong hoa tuyệt đại.
Tả Khinh Việt khẽ ngáp, vẫn thờ ơ giống như hoàn toàn không nghe thấy câu nói kia,
"Ra ngoài, ta muốn tắm rửa thay y phục."
Cơ thể hắc y nhân hơi sựng, đang muốn lui xuống lại lập tức nhìn về phía nữ tử bị trói đang run lẩy bẩy gần đó, Thiếu chủ, này...
"Nữ tử bán nghệ trong tú lâu, tướng mạo đẹp, cũng coi như có tên tuổi nhỏ tại thành Phủ Châu, tiếc là đã theo lầm chủ tử. Tả Khinh Việt híp mắt như thể bấy giờ mới nhớ tới người này, hờ hững xua tay,"Con chuột của Ám Khí tông thôi mà, quy tắc cũ.Dạ." Hắc y nhân lập tức hiểu ý tiến lên túm lấy nữ nhân một cách thô bạo, thân thể uyển chuyển nhảy lên, chẳng mấy chốc đã biến mất ngay cửa sổ.
Phục sức lỏng lẻo vắt trên người lộ ra thân th. ể trắn. g nõn gầy mạnh trong đó, Tả Khinh Việt đi tới sau bình phong, tiếng đàn trúc càng rõ ràng hơn, y vui vẻ cong khoé môi, thò tay thử độ ấm của nước bồn tắm đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó bước vào trong bồn tắm, y sam ướt phân nửa, ngước mắt nhìn bóng người trước mặt, làm gì còn bóng người nào, thay vào đó là bộ xương trắng toát đang bắt chước động tác vừa nãy của cô nương kia.
Một bộ xương khô gảy đàn tì bà, Tả thiếu chủ nửa ướt y sam, giọt nước lưu luyến trên làn da y, sắc môi càng thêm hồng hào, giữa mày tràn ngập phong tình, chỉ tiếc trong đôi mắt ngậm cười chẳng hề có ý tốt, tà ác nhưng lại khiến người khác kiềm lòng không đậu mà đến gần.
Sợi dây nhỏ xíu quấn quanh đốt ngón tay thon dài của y, y vung nhẹ tay hoà chất độc không màu không mùi vào trong sương khói lượn lờ, dần dần lan tràn đến cả gian phòng theo sương mù bay cao.
Tả Khinh Nhan nhắm mắt ngẩng đầu thở dài một tiếng, bật cười khe khẽ.
Nhìn chán con rối xương khô rồi, phải đổi cái mới thôi.
"Công tử mời vào trong!" Người làm mỉm cười đẩy cửa ra giúp hắn,
"Chút nữa cô nương sẽ tới ngay, công tử ngồi trước đi."
Cừu Nhạn Quy vẫy quạt giấy, cười nhạt gật đầu, người làm quay người định đi mời cô nương, thì một trận gió dữ bất thình lình đánh tới, cứ vậy ngã thẳng đờ xuống với khuôn mặt vẫn chứa ý cười, một cánh tay duỗi qua từ phương nghiêng, đỡ chắc lấy hắn ta.
Cừu Nhạn Quy đỡ người làm lên giường phủ chăn lên, mình thì cởi ngoại bào xuống để lộ kình trang màu đen gọn gàng bên trong, móc ra một cái mặt nạ xấu hoắc đeo lên, sau đó liếc người làm hôn mê bất tỉnh một rồi quay người vút tới cửa sổ xoay mình đi qua, trèo lên bức tường của hậu viện.
Cây cối tại hậu viện xanh mướt tốt tươi, Cừu Nhạn Quy nhanh nhẹn hệt như chim nhạn lặng lẽ tiếp cận Tiên Hương các ở căn thứ hai mặt đông, nghe thấy tiếng tì bà du dương.
Chính là đây.
Hắn mượn lực trèo lên cửa sổ, nín thở tập trung nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Ngoại trừ tiếng đàn tì bà ra hình như còn có tiếng nước chảy.
Trong mắt Cừu Nhạn Quy loé lên nghi ngờ, bèn phân biệt kỹ càng thêm một chút, tiếng nước chảy rất nhỏ tới từ mặt tây trong phòng, buồng ngủ chính không có âm thanh gì, có lẽ là Tả Khinh Việt đang.... tắm.
Xem ra đúng như trong lời đồn, thiếu chủ Miêu Cương cực kỳ nhàn nhã.
Cừu Nhạn Quy không dây dưa, móc đoản kiếm ra cạy mép cửa sổ, cửa sổ bị mở ra trong thầm lặng thốc một trận gió ấm nóng vào mặt, hắn vô thức nín thở, sau khi chắc rằng không có khác thường mới để mũi chạm đất, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Sương mù bay bổng lửng lờ, Cừu Nhạn Quy nhận ra đây là bụi nước, trong không khí cũng không có mùi lạ gì, hương xông vấn vít, hương thơm thoang thoảng trang nhã.
Lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, bước từng bước một về phía tiếng nước chảy, tiếng nước ngày một rõ ràng hơn, Cừu Nhạn Quy nín thở, đầu nhón chân khẽ chấm đất, mượn lực lên xà nhà.
Hắn như một con rắn im hơi lặng tiếng từ từ đi tới sau bình phong, nhưng rồi đột nhiên, Cừu Nhạn Quy chau mày lại.
Không bình thường.
Tiếng đàn tì bà cứ vang mãi, không biết tại sao trong lòng Cừu Nhạn Quy chợt tuôn ra cảm giác nguy cơ, dẫn đến bầu không khí trong phòng cũng trở nên kỳ lạ theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!