Tuy thiếu chủ luôn như vậy, nhưng vài cảm xúc khác lạ vẫn trào dâng trong lòng Cừu Nhạn Quy.
Trong phòng cũng không yên lặng quá lâu, Tả Khinh Việt cong môi nghiêng đầu bảo, Đồ đâu.
Ảnh Lục bước lên một bước dâng hai tay bội kiếm đang cầm, Chủ tử.
Tả Khinh Việt giơ tay nhận lấy.
Toàn thân thanh kiếm này đen như mực, chỉ có chuôi kiếm có vài đường vân màu bạc, trông cổ xưa lại huyền bí.
Qua đây. Tả Khinh Việt vẫy tay với hắn.
Tầm mắt Cừu Nhạn Quy đảo qua bội kiếm, bấy giờ mới bừng tỉnh chút trống vắng trong trong lòng mình từ đâu tới, bội kiếm chưa từng rời thân của hắn.... đã bị Lạc Khương kia chém gãy.
Như trong vô tình, có thứ gì đó đang cắt đứt mọi liên hệ của hắn cùng Huyết các.
"Bội kiếm của ngươi gãy rồi, nên ta đã tìm giúp ngươi một thanh mới." Tả Khinh Việt lật tay, giờ Cừu Nhạn Quy mới nhìn thấy dưới đường vân màu bạc uốn lượn ra một đường nhỏ quanh co đỏ sẫm, phần dưới cùng có khắc hai chữ nhỏ màu bạc —— Quy Khư.
Hoá ra nó không phải màu đen hết, chẳng qua đỏ sẫm hoà lẫn với màu đen cho nên không rõ ràng.
Cho dù như vậy, cũng không khó để nhìn ra thanh kiếm này chẳng phải phàm phẩm, có lẽ cũng là chí bảo với giá trị liên thành.
Huống chi thiếu chủ căn bản đâu đếm xỉa tới vật phàm.
Cừu Nhạn Quy hơi sợ, nghĩ một chốc vẫn nên quỳ một gối xuống, kết quả là bị cả lại, song lần giữ hắn không phải thiên tơ mà là một bàn tay lành lạnh.
"Là thấy không vừa ý, hay là không muốn nhận đồ của bản thiếu chủ...." Tả Khinh Việt vẫn cười nhưng trong lời nói lại chứa ý doạ dẫm, Hả Nhạn Quy?
Đây là lần đầu tiên Cừu Nhạn Quy theo bên cạnh Tả Khinh Việt nghe y tự xưng bản thiếu chủ.
Cừu Nhạn Quy nghe ra hờn dỗi trong giọng nói của thiếu chủ, cụp mắt không biết đang suy tư điều chi.
Hồi sau, hắn mới vươn tay nhận lấy bội kiếm, Đa tạ thiếu chủ.
Cừu Nhạn Quy không nhịn được cụp mắt nhìn thân kiếm, ngón tay bất giác nắm chặt hơn chút, sau đó cẩn thận buông ra.
Đây là kiếm thiếu chủ tặng hắn.
Cừu Nhạn Quy để lộ chút ý cười bản thân không hay biết, gương mặt vốn lạnh lẽo dần dịu lại, đôi mắt trong veo càng trở nên long lanh hơn.
Tả Khinh Việt tỉnh bơ dời tầm mắt đi, khẽ rũ hàng mi dài, đi tới trước án cầm cuộn giấy xem nửa tháng vẫn chưa xem xong, thản nhiên bảo,
"Chuyện của Huyết các có điểm cốt yếu rồi, Ảnh Lục."
Dạ. Ảnh Lục trả lời, quay đầu nhìn Cừu Nhạn Quy,
"Vốn Huyết các không ở dưới dãy Tàn Dương, mà ở trong Mạc Kỳ Sơn Ngô Châu, ta điều tra tiếp theo đó, mở rộng ít nhân mạch tại Ngô Châu, chắc sẽ có câu trả lời nhanh thôi."
Ngô Châu...... Cừu Nhạn Quy chau mày,
"Vậy chẳng phải cách Hành thành rất gần sao?"
"Phải, vừa đi vừa về không quá mấy canh giờ."
Cừu Nhạn Quy mím môi, khuôn mặt vốn dĩ còn ướm vài phần ôn hoà trở lạnh, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tả Khinh Việt đang ngồi rất nhàn tản, nói khẽ,
"Thiếu chủ, thuộc hạ có một chuyện thỉnh cầu."
Tả Khinh Việt hơi chững khó thấy được, Nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!