Cừu Nhạn Quy sựng lại, hãy còn chưa nếm được tình cảm ẩn giấu bên trong, cửa đã bị gõ nhẹ hai cái.
Tả Khinh Việt tiện thể thu thiên tơ về, khép áo lại cho Cừu Nhạn Quy đoạn bình thản đáp một tiếng.
"Chủ tử, thuốc đã sắc xong." Ảnh Thập đẩy cửa vào, cẩn thận bưng một chén thuốc.
Tả Khinh Việt đương tính nhận lấy, Cừu Nhạn Quy đã nói trước một bước, ngữ điệu còn chứa chút quẫn bách,
"Vậy làm phiền Ảnh Thập rồi."
Ảnh Thập nghẹn thở, làm bộ không nhìn thấy bàn tay vừa rụt về của thiếu chủ, mặt không đổi sắc bưng thuốc, hiểu chuyện kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, dùng muỗng cẩn thận đút cho hắn.
Sau lưng đổ xuống một cái khoảng bóng nhỏ, Ảnh Thập ưỡn sống lưng, nhìn thẳng vào cái chén và muỗng trong tay giống như một tên đầu gỗ đã mất cảm quan.
1
Kể từ khi có một suy đoán không thực tế ban nãy, Ảnh Thập liền không dám đối mặt với Cừu Nhạn Quy nữa.
Huống chi sau lưng còn có một chủ tử nhìn chằm chằm như hổ đói, Ảnh Thập thầm thấy hối hận, sớm biết như này thì không nên lười biếng ném việc cho Ảnh Lục, khúc gỗ bự kia mới hợp ở chỗ này.
Ngươi gấp lắm à?
Tả Khinh Việt nhìn một hồi rồi thản nhiên mở miệng, giọng điệu khó lường,
"Hay là nói, ngươi muốn phỏng chết hắn?"
Bờ môi hơi tái của Cừu Nhạn Quy bị hơi nóng đun cho hồng hào lên hẳn, Ảnh Thập nghe vậy lập tức hoàn hồn, trong lòng giật thót, thấp thỏm bưng thuốc quỳ một gối, Thuộc hạ biết lỗi.
Giây sau, thuốc trong tay bị giật mất.
Tả Khinh Việt ghét bỏ khua tay ra hiệu hắn lui xuống,
"Tay chân vụng về, đi xuống đi."
..... Ảnh Thập chập rì rì đứng dậy, Dạ.
Cừu Nhạn Quy vẫn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người chăm sóc hắn đã biến thành thiếu chủ tiếp.
Thật ra hắn cảm thấy thuốc đó không nóng, Ảnh Lục đút cũng không nhanh.
Nhưng Cừu Nhạn Quy không nói, đôi mắt trong veo của hắn hơi cụp xuống, bên trong hiện lên nỗi rối ren.
Hắn hơi cảm thấy, hình như thiếu chủ đối xử với hắn không giống với người khác.
Sau khi Ảnh Thập lặng lẽ lui xuống trong phòng liền rơi vào một sự yên tĩnh nho nhỏ.
Không phải lúng túng khó xử, mà là dần dần yên tĩnh lại.
Mấy ngày nay Cừu Nhạn Quy gầy thấy rõ.
Khuôn mặt gầy nhom càng làm nổi bật thêm ngũ quan ưu việt của hắn, đôi mắt trong veo giống như lưỡi kiếm có thể loé hàn quang bất cứ lúc nào, khi cư xử với chủ tử lại như làn nước xuân dập dờn sóng biếc, ôn hoà vô hại.
Tả Khinh Việt tỉnh rụi dời mắt đi nhìn hoa văn tinh xảo trên muỗng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh bón thuốc cho hắn.
1
Cừu Nhạn Quy không thấy gì khác thường, bất giác cũng xuất thần.
Hôm đó hắn đi mua đồ chơi bằng đường cho thiếu chủ, cách nơi đó không xa có bán đèn Khổng Minh, Cừu Nhạn Quy không chần chừ nhân lúc trống chỗ đi mua hai cái muốn cùng thả với thiếu chủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!