Tề Thịnh đặc biệt bày trí một viện tử ở kiếm tông cho Tả Khinh Việt, tuy bảo thiếu chủ Miêu Cương hành tung bất định, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tới ở tạm vài hôm.
Tả Khinh Việt lệnh Cừu Nhạn Quy đi dọn dẹp trước, mình thì ở thư phòng nói chuyện với Tề Thịnh, Cừu Nhạn Quy biết điều lui xuống, chuyện liên quan tới cơ mật tông môn đương nhiên hắn không tiện theo bên cạnh thiếu chủ.
"Do dự cái gì?" Tả Khinh Việt ngước lên nhìn hắn, ánh mắt lành lạnh, "Trịnh lão chỉ xin ngươi giữ cho Trịnh gia một con đường sống, giờ ngươi cũng coi như đã tận tình tận nghĩa."
"Sao, tai hoạ giáng đầu rồi còn nghĩ đến cái đạo nghĩa vô dụng đó của ngươi?"
Sắc mặt Tề Thịnh hơi tối lại nhưng không phải nhằm vào Tả Khinh Việt, "..... Tất nhiên ta biết, Khinh Việt nói đúng lắm, là ta đã ngu muội."
Hắn thở hắt ra, mày cũng thả lỏng, Tề Thịnh là người rộng rãi thẳng thắn, những chuyện nhi nữ trường tình này không trói buộc được hắn, nghĩ sơ một chút cũng đã tỏ.
Trong phòng yên tĩnh.
"Khinh Việt......" Tề Thịnh nhìn sắc mặt của Tả Khinh Việt, trong lời nói có xen lẫn ý thăm dò cẩn thận, châm chước nói, "Từ hướng ngươi tới núi Tầm Long có đi qua cổ trấn, chắc hẳn cũng đã thăm nhị lão....."
Động tác của Tả Khinh Việt hơi cứng đờ, không nói tiếng nào bỏ chén trà xuống, y cúi đầu xuống một cách bất thường, bàn tay nghịch chuông bạc cũng ngừng.
Tề Thịnh thở dài trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cần gì phải vậy."
"Cần gì phải vậy......" Tả Khinh Việt cười tự giễu, trong mắt ẩn chứa đôi chút âm u, "Cố hương mẹ ta ở đây, cùng cha hồn về quê cũ, sao ta dám đem cái thân nhơ nhuốc mà tới làm phiền."
Tề Thịnh cau mày, "Đây không phải ý định ban đầu của ngươi, hơn nữa nếu ngươi đã đi qua chỗ đó, tại sao không đi thăm bọn họ, rõ ràng là ngươi....."
"Rõ ràng là cái gì?"
"Tề Thịnh, vậy tại sao tới bây giờ ngươi cũng không dám nói với ta rằng..... Người âu đã khuất, xin nén buồn đau." Tả Khinh Việt không ngước lên, nhưng lại nói từng câu chữ vạch trần, "Tại sao ngươi không dám nói, bọn họ chết do cổ độc, mà ta ——"
"Thân đầy độc vật, là "Cổ vương" người đời đều xưng, lấy cái gì mà thăm bọn họ."
Ngôn từ của y chẳng mạnh mẽ bao, lạnh nhạt chẳng thấu được cảm xúc, nhưng lại khiến Tề Thịnh câm như hến, chán nản bưng chén trà lên.
Cả gian phòng chìm vào tĩnh lặng, Tả Khinh Việt từ từ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào trong veo lóng lánh không có một chút ý cười, chỉ còn lại nỗi cô đơn vùng vẫy thoát ra giữa những mê mang trống rỗng.
"...... Nhưng thật ra ta thăm rồi, nấp sau cái cây dưới cầu vòm nhìn từ phía xa." Giọng của y hơi khàn, lộ ra sự yếu đuối hiếm thấy.
"Khinh Việt, không phải lỗi do ngươi."
"Đủ rồi." Tả Khinh Việt thấp giọng nói, "Ta không muốn nghe."
****
Mười năm trước ——
Miêu Cương Đông Kỳ, Tả phủ.
Họ Tạ ở Miêu Cương lúc ấy sừng sững lớn mạnh, đấu đá nội loạn liên miên, từ lúc ban đầu các dòng bên của Tả gia đã tách ra thành từng bè phái riêng, rồi lại không ngừng thêm nhân lực mới vào, cục diện đã cực kỳ rối ren.
Cha của Tả Khinh Việt là chi thứ, có điều Tả phụ không thích giành quyền, khi đi vân du tứ hải ở cổ trấn thì gặp tri âm, thật lòng bên nhau hạ sinh lân nhi.
Ông không về Miêu Cương nữa, chớp mắt đã mười ba năm trôi qua.
Thuở nhỏ Tả Khinh Việt đã xinh xắn, tính tình dễ mến, gia đình hoà thuận ấm êm, chỉ tiếc bọn họ không ham tranh quyền cũng không thể an toàn thoát thân.
Nội loạn Miêu Cương được dẹp yên, nhưng theo đó là hoạ sát thân tới, gia chủ chi thứ của Tả phụ đầy rẫy dã tâm, đối địch với tộc trưởng Miêu Cương bấy giờ, cuối cùng sai một nước cờ.
Chi thứ này đến nay chỉ còn mỗi một mạch là Tả phụ.
Tộc trưởng hạ lệnh giết chết bất luận tội, cho dù mười ba năm chưa về nhà cũng không trốn được kiếp này, Tả phụ không còn cách nào khác đành phải dẫn thê nhi chạy nạn, dung mạo tiểu Khinh Việt quá dễ bị chú ý nên đành phải bị ép đeo mặt nạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!