Bầu trời đen đặc rỉ ra chút ánh trăng, cánh rừng mờ mịt không một bóng người, vắng lặng và thê lương.
Tiếng động nhỏ bé vang lên, một cái bóng nhanh đến nỗi chừng như chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh bay qua, lá cây cỏ dại bị gió mạnh thổi nghiêng ngả, sau đó lại trở về bình thường.
Chất lỏng như có độ ấm nhỏ xuống bùn đất hơi trơn, may mà không lộ ra màu sắc tươi đẹp dưới đêm tối.
Mấy người đang bám sát sau lưng Cừu Nhạn Quy không xa đều mặc một bộ đồ xám, tay cầm kiếm.
"Trưởng lão, phía trước là.... chúng ta vẫn đuổi theo sao?" Một người trong số do dự dừng lại, ngữ điệu căng thẳng.
Người được gọi là trưởng lão lạnh mặt nhìn ngọn núi lẻ phía xa, thay vì bảo núi lẻ chi bằng gọi nó là thành trì toạ lạc ngoài thế tục.
Trên con đường núi liên miên ngoài thành đốt đèn đuốc sáng choang, có thể thấy thấp thoáng hơi thở rực rỡ huyền bí, đây là cố cư của Miêu Cương khách.
- - Thôn Vân các.
Vùng đất tụ hội â/m vật, rắn rết cổ trùng khắp nơi.
Trưởng lão cắn răng thu kiếm lại,
".... Chúng ta đi, Cừu tặc này rơi vào địa giới của Thôn Vân các ắt không thể chết yên!"
Dạ! Mấy người kia đi theo sau trưởng lão, phi người bay lên, chỉ trong vài hơi thở đã biến mất trong ánh trăng.
Người ẩn náu trong rừng sâu không nghe thấy động tĩnh nữa, bèn thở phào nhẹ nhõm, hít thở nặng nề xụi lơ cơ thể, dưới ánh trăng có thể tạm nhìn thấy làn da lộ ra của hắn dính đầy máu, đang nhỏ từng giọt xuống bên người.
Trên mặt hắn đeo cái mặt nạ đen khói xấu hoắc, trắc trở trông về một phương hướng, đèn đuốc chốn xa là điểm sáng duy nhất trong mắt hắn, ánh mắt của Cừu Nhạn Quy mơ màng giống như con thiêu thân cam tâm lao vào lửa rực.
Hắn vác cơ thể trọng thương bất thình lình cười khẽ, chẳng ngờ đụng đến vết thương bên trong, lại nghiêng đầu phun ra một búng máu.
Cừu Nhạn Quy kiệt sức ngẩng đầu lên, nụ cười hoá thành tự giễu.
Thích khác hàng đầu từ Huyết các lại bị đệ tử tông môn đả thương như vậy, quả thật hoang đường.
Nhưng Cừu Nhạn Quy không trách người khác được.
Mọi thứ đều do hắn tự tìm lấy, nếu không phải hắn tự đâm đầu vào lưới thì e những người kia không chạm nổi góc áo của hắn, trên bảng xếp hạng thích khách trong giang hồ hiện nay, Cừu Nhạn Quy đứng vững ở vị trí đầu, người bình thường hoàn toàn không thể làm hắn bị thương
Là bản thân hắn cam lòng thất thủ, bị kẻ thù tổn hại mệnh mạch, cũng chính là hắn cam lòng bán sức cho các chủ, tới phá rối các tông môn.
Sau đó thân mang trọng thương được như ý nguyện, nằm bán sống bán chết ở trong cánh rừng hoang vu này.
Song hắn dốc hết suy tính âu cũng chỉ nghĩ, có chết cũng phải chết ở nơi có thiếu chủ mà thôi, dẫu sao khi tạm biệt, thiếu chủ đã nói sẽ không tha thứ cho hắn.
Mấy năm nay hắn đã mệt lắm rồi.
Trước mắt trở nên mơ hồ, đau đớn cũng hoá tê dại, Cừu Nhạn Quy nắm chặt bội kiếm của mình, thầm nghĩ.
Nếu như trước lúc chết ta vẫn có thể gặp y một lần thì tốt biết mấy.
Hốc mắt ửng đỏ, Cừu Nhạn Quy cụp mắt nhìn chuôi kiếm, đây là vật thiếu chủ tặng.
Cũng là thanh kiếm chính tay hắn dùng để cắt đứt tất cả liên hệ với thiếu chủ.
Đột nhiên.
Một trận sương to phủ xuống núi, bóng cây đứng im một cách kỳ quái, gió thê lương thét gào, Cừu Nhạn Quy ngay lập tức cảnh giác, bỗng ngước mắt lên, ngón tay nắm chặt chuôi kiếm.
Hơi thở thân quen xộc vào mặt, cả người hắn ngây ra tại chỗ, chỉ thấy một người từ tốn đi tới giữa làn sương núi, mặc một bộ trường sam như giấy trắng vẩy mực, thoải mái tung hoành ngang dọc, đồ trang sức bạc treo chằng chịt, chỗ đuôi tay áo được viền đỏ, nom vừa chính vừa tà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!