Chương 5: tụ hội

Sau khi ăn cơm xong, Cổ Dư Hưng ngồi ở xô pha tán ngẫu cùng Diệp Phàm. Không thể không nói, người sự phụ này cực kì hiểu Diệp Phàm, ông không hỏi cậu chuyện liên quan đến Ngụy Đổng Diên mà chờ cậu tự mình nói ra.

"Con chia tay với anh ta rồi."

Cậu không nhắc tới chuyện Ngụy Đổng Diên đính hôn và cả chuyện hắn giam cậu lại. Diệp Phàm kể chuyện qua loa, không muốn Cổ Dư Hưng lại thêm lo lắng:

"Ở đó không còn chỗ cho con nữa."

Cổ Dư Hưng nghe vậy bèn nhíu mày.

Ông biết rõ chuyện xảy ra với Diệp Phàm không đơn giản như cậu nói, lúc hai người bắt đầu ông là người phản đối nhất, trong mắt những người ở thế hệ ông, hai người đàn ông thì có thể có tương lai gì được chứ?

Huống chi Ngụy Đổng Diên còn là loại thương nhân nông cạn chỉ biết đến ích lợi.

Vậy à. Cổ Dư Hưng trầm mặc một lúc, sau đó nói:

"Về rồi thì làm cho tốt, bộ xương già của sư phụ tìm cho con một vị trí cũng không có vấn đề gì."

Sư phụ... Chỉ khi rơi xuống đáy vực, bạn mới có thể hiểu rõ ai là người quan tâm đến mình. Diệp Phàm nói không nên lời, ơn nghĩa quá lớn, những lời nói kia lại quá nhẹ, nếu như cậu nói ra, sợ còn trở thành sự sỉ nhục với Cổ Dư Hưng.

"Ta thấy Ngụy Đổng Diên kia cũng không phải người tốt." Cổ Dư Hưng thấy bất hạnh của Diệp Phàm thì giận vô cùng, ông trầm giọng nói: "Con cũng không thua kém gì, ai! Tình yêu thế này ấy à, sao có thể lâu dài được. Con là đàn ông, nên quan tâm đến sự nghiệp của bản thân mới phải!

Chỉ có như thế người khác mới không khinh thường con, con mới có được địa vị đích thực của mình! Con tự suy nghĩ chút đi, cái bộ dạng thề sống thề chết khi đó của con vì Ngụy Đổng Diên có khác gì đàn bà con gái không!

"Những lời này của Cổ Dư Hưng có chút nặng nề, sau khi nói xong, ông lập tức nhìn sắc mặt Diệp Phàm, thấy cậu không có phản ứng gì mới hít sâu một hơi:"Thôi, ngã một lần sẽ khôn ngoan thêm một chút, bây giờ con hiểu rồi thì cũng không phải chuyện gì xấu."

Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu, cậu biết Cổ Dư Hưng chỉ muốn tốt cho mình mà thôi. Nếu như cậu là phụ nữ, gả cho Ngụy Đổng Diên có lẽ sẽ còn có pháp luật bảo vệ, nhưng cậu lại là đàn ông, chẳng những không được bảo hộ mà còn phải trốn trốn tránh tránh; dù Ngụy Đổng Diên bỏ rơi cậu, cậu cũng có thể cắn răng mà nuốt uất ức vào trong bụng.

Tình yêu giữa đàn ông với đàn ông, nếu ngay từ đầu địa vị đã không bình đẳng, vậy sẽ rất khó để đi tới cuối cùng.

Lúc này trái tim Diệp Phàm đã lạnh lẽo vô cùng.

Khi thấy ánh mắt vừa vui mừng vừa lo lắng của Cổ Dư Hưng, không hiểu sao hốc mắt cậu lại hơi ướt:

"Con biết rồi ạ, sư phụ."

Biết là tốt rồi.

Cổ Dư Hưng lại thở dài:

"Mai tới nhà hàng với ta xem xem... Ở tuổi của con, nhàn rỗi lâu ngày cũng không phải vấn đề lớn, hôm nay nghỉ sớm một chút, nghỉ ngơi đầy đủ..."

Diệp Phàm gật đầu.

Hôm nay cậu phong trần mệt mỏi từ thành phố A về thành phố C, lại tập trung tinh lực nấu cơm tối cho Cổ Dư Hưng, lúc này đã hơi buồn ngủ, nghe Cổ Dư Hưng nói vậy cũng không cậy mạnh mà ngoan ngoãn tắm rửa rồi lên giường nằm.

Trước khi rời khỏi thành phố C, Diệp Phàm ở cùng Cổ Dư Hưng. Sau khi cậu rời đi, Cổ Dư Hưng vẫn giữ lại phòng ngủ của cậu, ngày thường cũng để người khác quét dọn sạch sẽ, vì thế Diệp Phàm có thể vào ở ngay lập tức.

Chỉ từ chuyện nhỏ này thôi cũng có thể thấy, tình cảm mà Cổ Dư Hưng dành cho Diệp Phàm sâu đậm bao nhiêu.

Giường rất mềm, nhưng cảm giác lại quá lạ lẫm.

Tóc Diệp Phàm ướt sũng nhưng cậu không sấy khô, cứ như vậy mà nằm lên gối. Hiện tại toàn thân cậu chẳng còn chút sức lực nào, nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay được, thế nhưng hình xăm trên cổ tay trái lại kích thích thần kinh của Diệp Phàm, không cho cậu nhắm mắt.

Cải trắng ăn trong bữa tối đã khiến Diệp Phàm nhớ mãi không quên. Bình thường cậu mua thức ăn ở chợ, dù bề ngoài của cải trắng có đẹp đến đâu đi nữa cũng sẽ có thuốc trừ sâu, cải trắng nhìn qua thì bình thường, kì thực lại rất tinh quý, nếu không phun thuốc trừ sâu rất dễ bị côn trùng làm hại.

Mà cải trắng phun thuốc trừ sâu so với cải trắng thuần chất, trong mắt người nấu ăn có cách biệt rất lớn. Đầu năm nay đất đai chịu tác động của con người, sạch hay không sạch cũng rất khó nói, vậy mà cải trắng tối nay lại là món ngon nhất Diệp Phàm từng được ăn.

Diệp Phàm hiểu rõ, việc này không liên quan gì đến tay nghề của cậu vì thế cũng chú ý đến cái không gian kia hơn. Cậu hơi dao động một chút, miễn cưỡng vực dậy tinh thần rồi đi vào trong không gian nọ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!