Quý nhân đầu tiên mà Diệp Phàm gặp được ở đời này là sư phụ của cậu
- Cổ Dư Hưng. Ông lão đã gần sáu mươi tuổi này không biết quỷ xui thần khiến thế nào lại bén duyên với Diệp Phàm ở nhà hàng nhỏ mà cậu làm, vì thế vận mệnh của Diệp Phàm đã có một cú bẻ lái ngoạn mục.
Trước khi gặp Cổ Dư Hưng đời trước, Diệp Phàm là một đứa trẻ cô đơn. Bố không quan tâm, mẹ kế ghét bỏ, anh trai không cùng huyết thống thậm chí còn bắt nạt cậu.
Trải qua cuộc sống như vậy khiến Diệp Phàm dần trở nên ít nói, khi đó cậu không thấy được tương lai, cũng không biết mình rốt cuộc nên đi đường nào mới phải.
Lên chín tuổi, Diệp Phàm bắt đầu làm công ở nhà hàng. Vì lao động là trẻ em nên tiền công cậu nhận được ít hơn nhân viên chính thức những một nửa, thế nhưng khối lượng công việc mà cậu phải làm lại chẳng khác nhân viên chính thức là bao.
Diệp Phàm cũng mệt chết đi được nhưng không còn cách nào khác, bố sẽ không quan tâm cậu mà mẹ kế thì... ngay cả tiền học phí cũng không chịu cho.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Diệp Phàm sẽ dần xa lánh mọi người, nhưng một lần vô tình cậu lại quen Cổ Dư Hưng; mà đại đầu bếp Sơn Đông cứ thế mà nhận Diệp Phàm làm đệ tử chân truyền của mình.
Đây có lẽ là chuyện cổ tích duy nhất mà Diệp Phàm có cơ duyên được gặp trong đời.
Sư phụ. Khi gọi hai chữ này, viền mắt Diệp Phàm đã ướt nhoè, giọng nói khàn khàn:
"Người vẫn khoẻ chứ ạ..."
Nghiệt đồ! Tính cách Cổ Dư Hưng khá dữ dội, nhưng khi ấy đã có chút không khống chế được tâm tình, ông cả giận nói:
"Vẫn còn biết gọi điện cho ta cơ à? Ta không có đồ đệ nào như cậu!"
Diệp Phàm không nói gì.
Cổ Dư Hưng trước nay luôn phản đối quan hệ giữa cậu và Nguỵ Đổng Diên, càng phản đối hơn nữa chuyện cậu nghỉ việc ở nhà hàng. Trong mắt ông lão, hai người đàn ông cùng nói chuyện tình yêu tuyệt đối không có tương lai.
Từ một phương diện nào đó mà nói, Cổ Dư Hưng đã đúng.
Sư phụ... Diệp Phàm nghẹn ngào, hình ảnh khổ đau không gì sánh được của Cổ Dư Hưng khi biết tin cậu chết lại hiện ra trong đầu:
"Đồ đệ biết lỗi rồi..."
"Con... có phải có chuyện gì xảy ra không?" Cổ Dư Hưng không ngờ Diệp Phàm lại dễ dàng nhận sai như vậy. Ông cực kì hiểu tính cách cố chấp của đồ đệ, vừa nghe Diệp Phàm nói vậy, ông liền biết chắc đã có chuyện xảy ra.
Không có gì ạ.
Diệp Phàm cũng không định nói những gì đã xảy ra giữa mình và Nguỵ Đổng Diên cho Cổ Dư Hưng nghe. Chuyện khiến ông lão phiền lòng đã đủ nhiều rồi, cậu không nên mang thêm một chuyện khác nữa tới cho ông.
"Bây giờ con đang ở đâu?"
Thanh âm của Cổ Dư Hưng có vẻ nghi hoặc và lo lắng. Ông trầm mặc một lúc lâu mới nói: Trở về?
Trở về ạ. Bàn tay cầm điện thoại của Diệp Phàm trở nên trắng bệch vì dùng sức hơi quá. Cậu không ngờ Cổ Dư Hưng lại dễ dàng chấp nhận sự ăn năn hối lỗi của mình như vậy, thậm chí còn không hỏi lý do.
"Ta đã sớm nhìn ra tên Nguỵ Đổng Diên kia không phải thứ tốt gì." Cổ Dư Hưng lại lải nhải:
"Con có chuyện gì thế, mau về đi, ở chỗ sư phụ không ai dám coi thường bắt nạt con đâu."
Cổ Dư Hưng không có con, vì thế ông đã coi Diệp Phàm là con trai ruột của mình mà nuôi dưỡng. Vì chuyện của Nguỵ Đổng Diên, Diệp Phàm ầm ĩ với ông, khiến ông thương tâm rất lâu, chẳng ngờ sau đó Diệp Phàm lại vẫn xảy ra chuyện.
"Không ai dám coi thường bắt nạt con"
- những lời này đã đập vỡ lớp vỏ nguỵ trang của Diệp Phàm. Nước mắt cậu theo gò má chảy xuống, nhưng giọng nói vẫn bình thường như cũ: Sư phụ, con sẽ về.
Được, ngoan ngoan.
Cổ Dư Hưng đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!