Nếu bây giờ hỏi Diệp Phàm rằng cậu đối xử với bản thân như vậy có cảm thấy hối hận không, chắc chắn cậu sẽ gật đầu ngay tắp lự. Lúc này cậu nhìn Nguỵ Đổng Diên con cháu đầy đàn, cùng vợ hắn sống hạnh phúc an khang tới tận khi về già.
Còn cậu thì sao, cậu bị Nguỵ Đổng Diên gián tiếp hại chết, phút chốc trở thành một lỗi sai không nên mà cũng không bao giờ nên xuất hiện. Diệp Phàm oán hận vô cùng, cổ họng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, tựa như trở thành một con dã thú đang phẫn nộ.
Hối hận rồi à.
Thanh âm kia vẫn cứ lạnh lùng trước sau như một, hắn hài lòng nhìn vẻ căm hận và không cam lòng trong mắt Diệp Phàm.
"Hối hận thì sao chứ."
Diệp Phàm mặt không đổi sắc mà đáp. Cổ tay cậu vẫn đang đau rát, có thể cảm thấy rõ ràng vết thương phía trên.
"Vậy cậu có muốn sống lại một lần nữa không?"
Trong thanh âm lạnh như băng kia, giờ phút này như có như không mang theo sự mê hoặc như muốn đầu độc cậu.
"Cái giá phải trả là gì?"
Từ trước đến nay, Diệp Phàm chưa bao giờ tin rằng trên đời có bữa trưa nào hoàn toàn miễn phí.
"Năng lượng của ta không đủ, ta phải rời khỏi đây... Nếu cậu đồng ý giúp ta..." Thanh âm kia tiếp tục nói.
... Được thôi. Diệp Phàm vẫn rất nghi ngờ chủ nhân của âm thanh này, thế nhưng cậu cũng không có lý do gì để từ chối. Cậu không muốn cứ vậy mà chấm dứt sinh mệnh của mình trong bồn tắm, để Nguỵ Đổng Diên có thể sống hạnh phúc ngày qua ngày.
Giao kèo thành lập.
Sau khi nghe Diệp Phàm nói ra hai chữ kia, âm thanh nọ lập tức hưng phấn kêu lên.
Trước mắt Diệp Phàm chợt tối sầm, cậu cảm thấy thân thể mình chợt bị đẩy ra khỏi không gian tăm tối vừa nãy.
Bồn tắm vẫn luôn xả nước, giờ nước đã tràn ra rất nhiều, đầy cả phòng vệ sinh. Diệp Phàm mở mắt, phát hiện ra mình đang mặc đồ ngủ nằm trong bồn, cả người đều ướt nước; song dù đây là nước nóng, Diệp Phàm vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh xuất phát từ tận trong xương.
Dao gọt trái cây lặng lẽ nằm trên mặt đất, lưỡi dao rất sạch, không hề dính chút máu nào.
Mình đang mơ sao? Ướt nhẹp cả người rồi, Diệp Phàm đưa tay lau mặt.
"Không phải... không phải đang mơ!" Có một hình xăm nhỏ xuất hiện quanh cổ tay cậu, giống như một vòng xích tuyệt đẹp đang bám lên da Diệp Phàm.
Cậu ngơ ngẩn, sờ sờ quanh hoa văn nho nhỏ trên vòng xăm, sau đó lại là một âm thanh quen thuộc:
"Chúc mừng ngài đã mở ra hệ thống hoán đổi."
... Cái gì? Chưa đợi Diệp Phàm phản ứng kịp, trước mắt cậu đã xuất hiện những ngăn tủ gỗ rất to, trong đó có rất nhiều đồ; có thứ Diệp Phàm nhìn rất quen, nhưng cũng có thứ cậu chưa từng thấy bao giờ.
"Những thứ này là gì vậy?"
Diệp Phàm thăm dò: Tôi đang ở đâu đây?
Không ai trả lời câu hỏi của Diệp Phàm, ngay cả âm thanh lúc nào cũng vang lên trong đầu cậu từ giây phút cậu tự sát cũng không lên tiếng; Diệp Phàm cảm thấy không gian này vừa hoang vắng lại vừa quỷ dị.
... Diệp Phàm thấy không ai trả lời mình, vì vậy cũng chỉ đành tiếp tục đi về phía trước. Nơi này giống như một siêu thị lớn, dưới mỗi vật phẩm đều có một chữ số màu đỏ, Diệp Phàm đoán đó là giá tiền của vật phẩm.
Diệp Phàm dạo quanh một vòng, nhận ra số lượng các loại vật phẩm ở đây nhiều đến doạ người, không chỉ có đồ dùng hàng ngày mà còn có cả những nguyên liệu nấu ăn và vật sống khác
- ví dụ như các loại chim.
Mấy thứ này được xếp ngay ngắn trật tự trên tủ gỗ, nhưng mỗi khi Diệp Phàm muốn quan sát kĩ hơn, chúng sẽ tự động dịch chuyển đến trước mặt cậu. Hình như không gian này có thể đọc được suy nghĩ của Diệp Phàm.
Mình có thể mua những vật này không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!