"Tiểu Phàm, em đợi ở đây ngoan nhé, tôi sẽ về sớm." Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tóc tai chải gọn, dịu dàng khuyên nhủ Diệp Phàm, ánh mắt cực kì thâm tình.
Nhưng trước sự dịu dàng ấy của người đàn ông, Diệp Phàm lại chỉ cảm thấy buồn nôn. Cậu mặc áo ngủ, mặt không đổi sắc nhìn người đàn ông trước mặt mình:
"Nguỵ Đổng Diên, nếu anh còn chút lương tâm thì thả tôi đi đi."
Tiểu Phàm.
Nguỵ Đổng Diên nhìn Diệp Phàm một bộ giấy dầu không thấm muối(*) mà có chút giận. Hắn nhíu mày:
"Sao em không chịu hiểu cho tôi? Tôi yêu em như vậy... em không thể bao dung với tôi một chút hay sao?"
(*) Giấy dầu không thấm muối:
Thành ngữ dùng để chỉ người vô cùng cố chấp.
Yêu tôi? Diệp Phàm bị bộ dáng không biết xấu hổ của Nguỵ Đổng Diên chọc tức mà cười. Cậu cầm xích sắt trên chân mình, cười nhạt với Nguỵ Đổng Diên:
"Anh yêu tôi nên đem nhốt tôi ở đây? Anh yêu tôi nên muốn cưới người con gái khác ngay trước mặt tôi?"
... Trong chốc lát, Nguỵ Đổng Diên chỉ có thể im lặng. Hắn không có lý lẽ nào để bao biện cho chuyện này, nhưng dù là như thế, hắn cũng không thể chấp nhận được sự thật rằng Diệp Phàm muốn rời xa mình.
Tiểu Phàm.
Nguỵ Đổng Diên cố đè xuống cảm giác bất an trong lòng, giơ tay lên xem đồng hồ mới phát hiện ra sắp không kịp nữa. Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là nói:
"Em ở đây chờ tôi, tôi sẽ về sớm thôi."
Nói xong Nguỵ Đổng Diên cũng không quay đầu lại mà dứt khoát rời đi, trước khi đi còn không quên khoá cửa lại.
Diệp Phàm trầm mặc, những buồn đau, tức giận trong lòng giờ phút này bỗng trở nên lặng yên. Cậu biết vì sao Nguỵ Đổng Thiên lại vội vàng rời đi như vậy, cũng biết được vì sao hắn lại mặc bộ vest kia. Diệp Phàm nhếch môi cười mỉa mai, sau đó không chút do dự mà đi vào phòng tắm.
Diệp Phàm và Nguỵ Đổng Diên quen nhau bảy năm, yêu nhau sáu năm, họ từng là một đôi rất được hâm mộ trong giới; thế nhưng không biết từ lúc nào, người đàn ông đã từng vì cậu mà có thể trả giá hết thảy đã thay đổi.
Trở nên ích kỉ, trở nên tục tằng, trở thành một người có thể vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, hắn thậm chí còn phản bội Diệp Phàm, dụ dỗ con gái của một doanh nghiệp lớn.
Nguỵ Đổng Diên có khuôn mặt rất được, cao 1m87, thân thể rắn chắc, mặt mũi anh tuấn, đủ để hấp dẫn ánh mắt của phái nữ xung quanh; huống chi bây giờ hắn đương tuổi ba mươi, là độ tuổi hoàng kim nhất của đàn ông.
Trước đây Diệp Phàm còn cảm thán, cậu theo đuổi được người đàn ông như Nguỵ Đổng Diên cũng coi như có phúc, nhưng mà bây giờ, lời cảm thán ấy lại nghe thật châm chọc làm sao
Không giống như Nguỵ Đổng Diên bước chân vào giới kinh doanh, Diệp Phàm là một tiểu đầu bếp, dù nổi danh ở thành phố C là một đầu bếp chuyên món Sơn Đông[1], nhưng cậu không quyền không thế, rất nhiều người nghĩ rằng cậu ôm đùi Nguỵ Đổng Diên.
Có điều bây giờ Diệp Phàm cũng không còn để ý những việc này nữa. Người yêu đã từng của cậu, dùng một sợi dây xích khoá chân cậu, nhốt cậu lại
- mà cũng là người kia, bây giờ đang vội vàng tham dự lễ đính hôn của hắn.
Nước trong bồn tắm đã gần đầy.
Ánh mắt Diệp Phàm vô cùng lạnh lùng, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, cậu cứ mặc đồ ngủ như vậy mà bước vào bồn tắm.
Cậu sẽ không thoả hiệp với Nguỵ Đổng Diên, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cậu về hắn, nếu như cậu vẫn cứ thế này, kết cục sau cùng vẫn sẽ là bị Nguỵ Đổng Diên nuôi nhốt mà thôi.
Dù kết quả thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải kết quả mà Diệp Phàm mong muốn. Cậu mặt không đổi sắc nằm trong bồn tắm, sau đó giơ cổ tay lên.
Một vết, hai vết.
Cậu không do dự rạch lên tay mình những vết dao sâu hoắm, sau đó nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo khuỷu tay, rơi vào làn nước ấm nóng.
Có người từng nói, người có thể tự sát thành công bằng cách cắt cổ tay là người thật sự muốn chết. Diệp Phàm không biết những lời này là thật hay giả, nhưng bấy giờ cậu cũng không cảm thấy vết thương của mình có gì nghiêm trọng, cả người cậu đều đã tê dại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!