Edit: Vi Vi
Trong 0.01 giây, trong đầu Tần Chân trống rỗng xuất hiện vô số thanh âm.
Anh có bạn gái.
Xem ra không chỉ là bạn gái, mà là vợ chưa cưới.
Anh muốn thành gia lập nghiệp, điều này tương đương với anh muốn kết hôn đúng không?
Cô ngồi ở chỗ kia rõ ràng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng trong đầu lại như bị người ta ấn nút tua nhanh, chuyện mười năm trước cấp tốc hiện lên trước mắt với tốc độ mắt thường khó mà làm được.
Từ ngày đầu bọn họ trở thành bạn học, mà ngay từ lớp sáu cô đã quen biết anh — nếu quen biết đơn phương cũng có thể gọi là quen biết.
Khi đó Mạnh Đường đã là thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết, trò cưng của các thầy cô giáo, luôn chiếm ngai vàng đứng đầu toàn khối trong các kỳ thi cuối năm.
Không chỉ có như thế, cậu ta còn có năng khiếu người người ta hâm mộ, còn ít tuổi đã đánh đàn pi-a
-nô qua cấp tám, đại diện toàn trường tham gia các kỳ thi, vượt mọi khó khăn mà vững vàng giành được vô số cúp thưởng.
Vào thời điểm đó, Tần Chân thật sự rất ghen ghét cậu ta, bởi vì mỗi lần thấy thằng nhóc bước lên trên lễ đài trong nghi thức chào cờ vô cùng sáng chói thì cô lại cảm thấy nhóc này sinh ra để người ta bấu véo!
Thật ra cô cũng rất có tài năng âm nhạc, nếu không phải do trong nhà không có điều kiện đưa cô đi học đàn pi-a
-nô, hừ, nói không chừng người đứng trên lễ đài đã là cô!
Tiểu học lên trung học, cô may mắn thi được vào trường điểm, còn vào được lớp chọn, kết quả phát hiện người ngồi bàn trước mình lại chính là nhóc con chọc người muốn véo kia không sai đi đâu được.
Đương nhiên, Mạnh Đường vẫn thể hiện rất xuất sắc, không khuếch trương không phách lối, một mạch chiếm lấy ngai vàng học bá (người học giỏi), đồng thời cũng chiếm được trái tim mẫn cảm của bao thiếu nữ trưởng thành sớm.
Tần Chân lại phát hiện một sự thật, người này không chỉ khiến người hận khi đứng trên lễ đài mà cả cái gáy cũng chọc người ghét cực kỳ! Chỉ ngồi sau cậu ta thôi đã phải kìm nén xúc động trong lòng mới không lấy bút máy ra chọc mạnh vào gáy cậu ta.
Cô rất lý trí, cô còn nhỏ thế, tương lai còn rực sáng, tuyệt đối không thể vào đồn cảnh sát chỉ vì chọc vào gáy đến chết người, nếu không cha mẹ cô sẽ đau lòng thế nào chứ!
Có đôi khi để ý tới một người có rất nhiều hình thức, những cô bé khác để ý tới Mạnh Đường biểu hiện qua yêu thích và tôn sùng, mà Tần Chân có lẽ là vì gen nam tính trong lòng quấy phá cho nên biểu hiện qua ghen ghét và thù hằn, kiểu như có người trời sinh đã ghét giàu vậy.
Nhưng về sau có một việc đã khiến hình thức biểu hiện của cô thay đổi tính chất vượt bậc.
Một ngày nào đó đầu kỳ đến lượt cô trực nhật, kết quả khi tan học cô ngồi xổm quét lớp gạch men sứ ở góc tường sau cánh cửa, vì vóc người cô nhỏ bé nên bị cái bàn che khuất. Cô khóa cửa không trông thấy cô nên đã khóa trái cô trong phòng học.
Về sau Tần Chân phát hiện mình không ra ngoài được nên rất hoảng sợ, ghé vào cửa sổ hướng ra bên ngoài la hét lên nhưng đã tan học gần nửa tiếng rồi, đâu còn ai ở lại trường học? Phòng bảo vệ lại cách xa phòng học như thế, quả nhiên học rách cổ họng cũng không có ai tới cứu cô.
Mùa đông trời tối sớm, trong phòng học nhanh chóng tối thui, mà cả tòa nhà đều bị cắt điện, Tần Chân chỉ có thể đứng trơ trọi trước cửa sổ dùng giọng đã khàn tiếp tục hét to, rồi không nhịn được đã khóc òa lên.
Cô không biết mình có thể chết lạnh ở đây không, cha mẹ có thể tìm thấy cô không. Đặc biệt là nhớ tới món bánh rán hành mẹ làm lúc trưa phần lại cho cô trong tủ lạnh, em trai thèm ăn chết đi được, nếu cô cứ thế là chết thì chẳng phải là bở cho Tần Thiên rồi?
Càng nghĩ càng khổ sở nên cô khóc cực kỳ thê thảm cứ như con cún nhỏ bị người vứt bỏ.
Cách trường học một con đường nhỏ chính là tường bao, ngoài bức tường là khu dân cư ngoài trường học. Lúc đó Mạnh Đường vừa vặn luyện cầm ở nhà thầy cô xong, đang đeo túi sách đi trên đường thì bất thình lình nghe thấy có người đang khóc, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có người tựa vào cửa sổ phòng học khóc đứt ruột đứt gan.
Cậu nhìn kỹ thì nhận ra đó là cô bé ngồi sau lưng mình, một người cực kỳ cao ngạo lạnh lùng. Các cô bé khác đều tươi cười như hoa với cậu nhưng chỉ có cô chẳng mấy khi phản ứng cậu.
Mấy lần cậu quay đầu lại thì thậm chí còn phát hiện Tần Chân cầm bút máy xoẹt xoẹt sau lưng mình, trong mắt ẩn chứa ác ý cứ như muốn hung tợn chọc chết cậu.
Sau đó cậu vẫy vẫy Tần Chân, hỏi to:
"Cậu khóc gì thế? Sao còn chưa về nhà?"
Tần Chân tập trung nhìn thì phát hiện ra cứu tinh, cô chẳng quan tâm đó là người mình ghét mà lập tức gân cổ kêu lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!