Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Thùy Lam

Beta: Vi Vi

Giữa trưa, trước cửa tòa cao ốc thương mại người qua kẻ lại, phần lớn đều là nhân viên ở đây, người thì vừa mới ăn trưa về, người thì đang chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.

Trong không gian đó, cảnh Tần Chân đang tranh chấp với một anh nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục màu đỏ trở nên vô cùng nổi bật.

Chuyện là thế này, khoảng nửa tiếng trước, bởi vì bận rộn chỉnh lý hồ sơ cho nên Tần Chân đã gọi một suất

"cơm rang thịt hai lần chín", kết quả là nửa tiếng sau, anh nhân viên giao hàng này gọi điện thoại tới, cô vừa bước xuống tầng thì đối phương đã đưa tới một suất thịt hai lần chín, một suất cơm rang trứng.

Cơm rang thịt hai lần chín có giá hai mươi tệ một suất, còn một suất thịt hai lần chín và một suất cơm rang trứng là ba mươi bảy tệ, vì chuyện này mà Tần Chân tranh cãi với anh nhân viên giao hàng.

Người giao hàng thì cứ kiên quyết chối: "Cô à, tôi mặc kệ nó bao nhiêu tiền, tôi chỉ là một nhân viên giao hàng mà thôi, nếu cô không chịu trả tiền thì tiền này tôi phải tự móc tiền túi ra mà trả đó, cô gọi món như thế nào thì ông chủ của chúng tôi làm theo như vậy, bây giờ cô nói gì với tôi cũng vô dụng, nếu cô không chịu trả tiền thì tôi sẽ không đi đâu hết, cô xem làm sao coi cho được thì làm!

"Xí, người bây giờ thật can đảm, đi bán hàng mà cứ y như là xã hội đen vậy, mấy cảnh này TVB chiếu nhiều lắm, ngay cả câu"không lấy được tiền tôi sẽ không đi đâu hết

"cũng nói trôi chảy đâu ra đấy. Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà thái độ của bên kia lại hung hăng như vậy, khiến Tần Chân cũng nổi nóng, nhất quyết không buông tha:"Tôi gọi món như thế nào thì anh tự đi mà hỏi ông chủ của các anh đấy, rõ ràng là gọi cơm rang thịt hai lần chín, sao tới chỗ anh thì nó thành thịt hai lần chín thêm cơn rang trứng?

Tôi đã bảo anh đi khỏi đây rồi, không phải là cơm tôi gọi, tôi tuyệt đối không thể ngậm bồ hòn này được!

"Anh nhân viên giao cơm nóng nảy:"Ê, tôi nói cái cô này sao có thể như vậy? Không phải chỉ thêm mười mấy tệ thôi sao? Cái chuyện cỏn con như vậy mà cô cứ cứng đầu với tôi mãi, tôi nói cho cô nghe, cô đừng thấy tôi là nhân viên giao hàng thì dễ bắt nạt, mỗi ngày đến giờ ăn, chúng tôi đều không kịp ăn cơm thì thôi đi, còn phải ôm bụng đói đi khắp nơi giao cơm, nghe cái mùi vị kia thì đến con giun trong bụng cũng muốn chui ra đó, cô có biết không?

Giờ cô nói đi, chỉ có mười mấy tệ, cô tranh cãi với tôi làm gì? Mười mấy tệ thì có thể làm gì chứ? Mua được bộ quần áo hay mua được sợi dây chuyền?

Tần Chân trợn mắt: "Anh cũng biết mười mấy tệ không có tác dụng gì? Vậy anh cãi với tôi làm gì? Đã xem thường mười mấy tệ như vậy thì tự bỏ tiền túi của anh ra mà bồi thường đi, nhân tiện trở về dạy dỗ lại ông chủ của các anh, khách hàng không dễ bị gạt như vậy đâu!

Còn nữa, anh đừng có ở chỗ này mà nói chuyện giật gân, cái gì mà nhân viên giao cơm dễ bắt nạt? Tự anh nhìn lại đi, bây giờ là ai đang bắt nạt ai, cái người vừa mới nói không đưa tiền thì không chịu đi rốt cục là ai thế?"

Hai người cứ thế anh một lời, tôi một câu tranh cãi rất náo nhiệt.

Trung tâm thương mại này có tổng cộng ba mươi tầng, các doanh nghiệp lớn đều có, Tần Chân chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của một thương hiệu bán nhà thấp kém.

Hiện đang là giờ nghỉ trưa, không ít người ra ra vào vào ngó xem náo nhiệt là thuộc thành phần tri thức công ty nước ngoài, họ nhìn cô gái mặc bộ quần áo công sở tầm thường tranh cãi với người giao đồ ăn đến mặt đỏ tía tai chỉ vì mười mấy tệ, đều hứng thú nghị luận.

Lúc Trình Lục Dương bước ra khỏi thang máy chuyên dụng, bên cạnh còn có vài trợ lý áo quần ngay ngắn, đại diện bên hợp tác trong thỏa thuận này mỉm cười tiễn anh đi ra, kết quả là mới đi đến sảnh lớn thì thấy ngoài cửa chính có đám đông đang vây chật kín.

Phương Khải thân là trợ lí nên vội vàng bước tới xem, định tách đám đông ra để cho đám Trình Lục Dương dễ dàng đi qua.

Kết quả khi Trình Lục Dương đứng đợi ở giữa sảnh lớn thì nghe thấy một giọng nói rất đặc trưng, thậm chí còn có mấy phần quen thuộc.

"Anh định làm gì? Chụp ảnh tôi lại để đăng lên blog hả? Anh có biết cái gì gọi là quyền chân dung hay không? Có giỏi thì anh cứ đăng đi, đăng đi rồi đợi tòa án gửi thư tới, tôi kiện anh tội xâm phạm quyền chân dung, quyền danh dự, anh còn phỉ báng tôi nữa!"

Một giọng nam khác giọng vừa rồi cười lạnh nói:

"Ha ha, thật muốn nhổ cứt chó lên cái mặt của cô quá, cái gì mà quyền danh dự? Chị hai à, phiền cô, không biết luật thì đừng có cố mà sĩ diện, cái loại người chỉ vì mười mấy tệ mà đi ức hiếp người dân lao động như cô, tôi nhất định sẽ cho mọi người trên toàn thế giới này đều thấy được cái bản mặt đáng ghê tởm của cô!Anh nói chuyện tôn trọng chút đi, cái gì mà bản mặt đáng ghê tởm? Tôi hỏi anh, các anh đi gạt người như vậy bao lâu rồi? Làm ăn mà làm như vậy sao?

Cũng không sợ khách hàng tới một lần thì không dám tới lần thứ hai nữa!Thôi đi, loại gái già như cô đã từng đây tuổi rồi mà còn tính toán so đo, ai mà dám trông mong cô ghé lần thứ hai chứ?

Tiết kiệm tiền của cô để dành lên mạng bách hợp (*) tìm bạn đời chẳng phải là tốt hơn sao?

"[(*) mạng bách hợp là trang mạng phục vụ tình yêu và hôn nhân, gia đình lớn nhất của Trung Quốc] Anh nhân viên giao hàng tức điên rồi, vừa cười lạnh vừa khiêu khích:"Nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch như bà già của cô, khẳng định là vẫn còn độc thân, tôi nói không sai chứ? Đăng ảnh lên blog giúp cô quảng cáo cho mọi người trên toàn thế giới, không chừng còn có người bụng đói ăn quàng mà thích cô đó.

"Năng lực chiến đấu toàn thân của Tần Chân lúc này cũng bị kích phát ra rồi:"Mọi người trên toàn thế giới? Ồ, ngài đây đúng là người nổi tiếng, chỉ một cái blog mà mọi người trên toàn thế giới đều giúp ngài phát tán, tôi quả thật rất sùng bái ngài nha!

"Trước giờ cô luôn miệng lưỡi bén nhọn, hiện tại đang trong tình trạng không chịu thua, cuối cùng hung hăng nói:"Tôi cho anh biết, Tần Chân tôi sống hai mươi sáu năm, thật không biết bốn chữ bị người bắt nạt viết như thế nào! Mười mấy tệ tuy không đáng là gì, nhưng cái loại hành vi không biết xấu hổ mà đi lừa gạt khách hàng này, rõ ràng là lừa đảo!

Còn cái miệng thúi của anh, cơm rang này tự anh giữ lại đi, xem xem có thể giúp anh khỏi phải phun ra mấy lời thô tục hay không, muốn lừa gạt tôi hả? Đừng có mơ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!