Chương 19: (Vô Đề)

Edit: Vi Vi

Nhiều năm trước còn trẻ con, khi tụ tập một chỗ thì các học sinh thường tràn đầy hăng hái cười đùa buôn dưa lê bán dưa chuột, không ai chú ý đến hình ảnh, nhe nanh múa vuốt cũng là dấu ấn thời thanh xuân.

Nhiều năm sau, các bạn học cũ lại tụ tập trong một căn phòng, có người đồ âu giày da, có người ăn vận lộng lẫy quý giá. Toàn sảnh muôn màu muôn vẻ khác với phòng học quen thuộc lỗi thời, niềm thân quen khăng khít khi xưa cũng theo đó mà biến thành xa lạ cứng ngắc dưới ánh đèn chân không.

Tần Chân và Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, cùng bàn còn có vài người bạn học có thể gọi ra tên, gần mười năm đã qua thì có thể nhớ ra tên đã giỏi lắm rồi.

Không biết là ai chọn tổ chức ở một hội sở đắt đỏ thế này, sảnh lớn lộng lẫy nguy nga, đồ trang trí hết sức xa xỉ, chỉ ngồi ở đây cũng khiến người ta khó thích ứng.

Có vẻ Tần Chân và Bạch Lộ tới sớm, lần lượt chào hỏi bạn học ngồi vào bàn, sau đó ngồi yên ở góc phòng không bắt mắt, nhìn mọi người bàn luận sôi nổi trong phạm vi nhỏ bé. Đề tài cũng không có gì đặc biệt, quanh đi quẩn lại chỉ là mấy từ: công việc, tiền lương, kết hôn, con cái.

Ngồi cùng còn có lớp phó học tập cũ, Trần Hàm, trước kia thành tích luôn đứng hạng nhất khối, về sau thi đỗ vào đại học nổi tiếng trong nước làm MC đài phát thanh.

Hồi trước Tần Chân từng thấy cô ấy làm bình luận viên trên đài truyền hình địa phương, xinh đẹp cứ như thay da đổi thịt khác hẳn một học bá (người học giỏi) không bắt mắt trước kia.

Tần Chân lén ngắm cô ấy vài lần, hoài nghi cô ấy đi phẫu thuật thẩm mĩ, nếu không thì cái mũi tẹt trước kia thế nào cao vút lên như bộ ngực thế kia? Có phải bong bóng đâu mà thổi hơi vào là to lên.

Bên trái cô ấy là Bạch Lộ, bên tay phải vẫn trống, một người đàn ông cô suýt đã quên tên mới tới ngồi bên cạnh Trần Hàm hết sức tự nhiên, khách sáo chào hỏi Tần Chân và Bạch Lộ xong rồi tức thì quay sang Trần Hàm, vừa cảm thán cô trẻ tuổi đầy triển vọng, vừa lôi mấy tin tức trên báo về cô mấy hôm trước ra nói.

Mấy người bạn học còn lại coi như hòa hợp, mọi người trò chuyện câu được câu chăng về sự nghiệp, gia đình. Bạch Lộ nói liến thoắng không ngừng, vừa vặn tiết kiệm sức lực nói năng cho Tần Chân.

Cô nhàn rỗi không có việc gì thì đi đánh giá lần lượt nhóm người, từ lời nói cử chỉ đến cử động nhỏ của từng người đều có thể nhìn ra tình trạng hiện nay của họ, đây đại khái là tài năng tùy mặt gửi lời cô luyện ra được sau khi bán nhà lâu như thế.

Trong lúc mọi người ở đây nói chuyện thì tiếp tục có người tới, trái tim Tần Chân vẫn lơ lửng giữa không trung cho đến khi bóng dáng người kia xuất hiện ở cửa.

Thật ra thì không cần cô phải thỉnh thoảng liếc mắt ra hướng cửa bởi vì ngay khi Mạnh Đường vừa xuất hiện thì đã có người hô to:

"Ái chà, mau nhìn, giáo sư Mạnh của chúng ta rốt cuộc đã đến rồi kìa!"

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cửa, mà người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng cúc màu bạc, vận chiếc quần tây màu đen thoải mái, trông như nhân vật bước ra từ bức tranh thủy mặc, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra tố chất ung dung trang nhã.

Anh không mặc áo âu bởi vì cuối hè rồi vẫn còn rất nóng, chỉ có người đàn ông cố ý khoe khoang thành đạt thì mới đóng bộ cái áo khoác âu dày cộp nóng bức đi họp lớp.

Tần Chân chú ý tới tay áo anh vẫn được xắn gọn gàng lên cánh tay như trước, chiếc cúc màu đồng tinh xảo ngoan ngoãn cố định phần được xắn lên, như một động tác lặp đi lặp lại nhiều năm thành thói quen.

Cô biết có lẽ toàn thế giới chỉ có mình cô vô vị đến mức ghi nhớ rành mạch chi tiết vụn vặt này.

Nghĩ như vậy, nhân lúc ánh mắt mọi người đều tập trung vào Mạnh Đường thì cô cũng tranh thủ tham lam nhìn anh cho đủ.

Nào ngờ Mạnh Đường nở nụ cười tủm tỉm, đồng thời tầm mắt xẹt qua khuôn mặt cô rồi hơi tạm dừng như đang nói:

"Lại gặp mặt, Tần Chân."

Tần Chân đột nhiên đỏ mặt, tay chân cũng không biết nên để nơi đâu.

Lớp trưởng đứng dậy tiếp đón anh, muốn dẫn anh tới bàn chính giữa, dù sao hiện tại anh là giáo sư ngành luật có tiếng trong nước, là người nổi danh nhất trong đám bạn học cũ, đương nhiên hẳn nên được ánh đèn rọi sáng.

Mạnh Đường lại lắc đầu, chậm rãi quét mắt một vòng quanh đám người sau đó ra chiều lơ đãng nhìn thoáng qua hướng bàn Tần Chân:

"Mình ngồi bên kia là được rồi."

"Sao có thể để cậu chạy như thế được? Ngồi giữa ngồi giữa! Lát nữa các thầy cô đều ngồi giữa đấy, giáo sư Mạnh làm sao có thể ngồi xó xỉnh đếm nấm được?" Lớp trưởng mồm mép liến thoắng:

"Không thấy cán sự lớp cũ chúng ta đều ngồi giữa sao?"

Vậy…… Mạnh Đường dường như ngẫm nghĩ rồi mới cười nói,

"Đại biểu môn ngữ văn và lớp phó học tập cũng không ngồi giữa mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!