Chương 9: Hiên Viên Thành

– Ngọt quá! Triệu Địa thích thú uống mấy ngụm thật to, dáng vẽ thỏa mãn nhảy lên một cây tùng rất lớn bên cạnh, dùng cả tay chân bò vài cái đã dễ dàng bò lên rất cao, chọn một vị trí rộng rãi thích hợp làm chỗ nghỉ tối nay.

Có lẽ thật sự là mệt mỏi, hắn liền tiến vào mộng đẹp rất nhanh. Trong mơ lúc hắn thấy đang ở Địa Cầu, cùng bạn đi học, lúc lại thấy mình đang cùng đám trẻ học tập pháp thuật, đủ các loại linh quang màu sắc rực rỡ lóe lên trong tâm trí hắn.

Lúc hắn lại thấy mình trở về thời thơ ấu, Giản Hinh Nhi ngày ngày lẽo đẽo theo sau hắn, không ngừng thúc giục hắn kể chuyện cho nàng…

Một tiếng kêu của dã thú vang lên khắp cả núi rừng, khiếu cho Triệu Địa thức tỉnh từ trong mộng.

Triệu Địa lập tức ngồi dậy, theo thanh âm nhìn lại. Nhờ ánh trăng chiếu xuống có thể mơ hồ nhìn thấy xa xa có một con thú cỡ lớn ngoài da có vằn đen trắng lẫn lộn, đang không nhanh không chậm đi về phía mình.

Triệu Địa rót linh lực vào trong hai mắt, dùng Linh Mục thuật cẩn thận quan sát con thú này một hồi lâu, xác định đây chỉ là dã thú bình thường, không có chút vẻ gì là có linh lực.

Triệu Địa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ở yên trên cây kiên nhẫn chờ dã thú đi tới. Nếu như hắn đoán không sai, có lẽ là mùi thơm của con thỏ nướng kia đã thu hút bạch hổ này tới.

Chờ dã thú đi tới cách Triệu Địa chừng bảy tám trăm thước, nhờ có ánh trăng yếu ớt chiếu xuyên qua kẽ lá, hắn mới thấy rõ ràng hình dáng dã thú, không khỏi âm thầm hít sâu một hơi.

Con thú này thân dài vượt hơn ba thước, trên bộ lông trắng như tuyết có những vằn đen, cực kỳ giống với loài vật quý hiểm có thể đã diệt chủng trên Địa Cầu từ sớm: bạch hổ.

– Hay thật!

Triệu Địa thấy vậy hết sức vui mừng. Trong ấn tượng của hắn, bạch hổ có một ý nghĩa đặc biệt, trong truyền thuyết những người săn được bạch hổ toàn là một đời kiêu hùng.

Hiện tại mình mới xuất môn có một ngày đã có điềm tốt như vậy, chẳng lẽ là kế tiếp mình sẽ gặp may mắn?

Điều này cũng vì Triệu Địa là một người tu tiên, mới dám nghĩ như vậy. Nếu là người bình thường gặp được con thú này, hẳn sẽ bị dọa cho bủn rủn tay chân, sẽ không cho là điềm tốt.

Hiển nhiên con bạch hổ xui xẻo này chưa chú ý tới sự tồn tại của Triệu Địa, vẫn cất bước từng bước một đi về phía phát ra mùi thịt thơm phức.

Chợt một đạo lam quang bao quanh một thanh phi đao dài mấy tấc từ trên cây bay thẳng về phía bạch hổ, rất nhanh đã tới bên thân bạch hổ.

Mặc dù bạch hổ này có hình thể to lớn, động tác lại hết sức mau lẹ. Nó chỉ cần nhảy vọt về phía trước một cái, đã tránh được đạo lam quang kia, đồng thời đuôi dài đảo qua, quất mạnh vào đạo lam quang.

Cái đuôi cứng như sắt thép của nó đánh mạnh tới, e rằng ngay cả cây cối to bằng bàn tay cũng bị đánh gãy.

Nhưng đạo lam quang kia lại không bị ảnh hưởng chút nào, chém đứt đuôi bạch hổ làm hai khúc, sau đó chuyên hướng vòng xuống dưới bụng hổ.

Tốc độ của nó thật nhanh, khiến cho bạch hổ không kịp đề phòng.

Chỉ nghe bạch hổ kêu rên một tiếng thê thảm, đã bị lam quang cắt dọc dưới bụng một đường dài từ đầu tới đuôi, máu trong nội tạng chảy ra như suối.

Trảm Tiện Phi Đao lần đầu thực chiến đã thu hoạch toàn thắng, sau đó bị Triệu Địa sung sướng thu hôi. Triệu Địa hơi dừng một chút, lại phóng xuất phi đao ra, sau đó cẩn thận khống chế từng chút từng chút cắt lấy da bạch hổ ra.

Khống chế tinh tế như vậy cực kỳ hao tổn thần thức. Sau khi lấy xong da hổ, Triệu Địa cảm thấy đầu mình choáng váng, hiển nhiên là do sử dụng thần thức quá độ mà ra.

Hắn thu hồi Trảm Tiên Phi Đao, cũng không kịp sửa sang da hổ lại, lập tức trở lên cây tùng nằm lăn ra ngủ say sưa.

Triệu Địa ngủ một giấc tới trưa hôm sau, vừa thức dậy, hắn đã há miệng thật to hít thở vài lần không khí trong lành của vùng rừng núi, toàn thân lại cảm thầy vô cùng sảng khoái tỉnh táo.

Hắn cuộn tấm da bạch hổ lại, đeo ở sau lưng, sải bước tiến tới giữa rừng.

Hành trình lần này không có gì để nói, Triệu Địa cũng không gặp dã thú trân quý hay các loại yêu thú phun lửa phun băng gì đó.

Hắn ỷ vào thể lực của người tu tiên hơn xa phàm nhân, đi suốt cả ngày lẫn đêm, hai ba ngày mới dừng lại nghỉ một đêm, rốt cục sau mười ngày đã đi ra khỏi Nam Hoa sơn mạch.

Ở dưới chân núi, Triệu Địa gặp một lão tiều phu chừng sáu, bảy mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, hỏi thăm được phương hướng, bèn tiếp tục ngày đêm kiên trì tới mục tiêu đầu tiên của mình: Hiên Viên thành.

Đây cũng là thành trấn phàm nhân gần nơi ở của Giản gia trong hạp cốc Nam Hoa Sơn mạch nhất.

Bảo Lợi đương nằm trên Trường An nhai, con đường phồn hoa nhất náo nhiệt nhất Hiên Viên thành, là tiệm cầm đồ lớn nhất trong thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!