Chương 37: Trú Nhan Đan

Đây là một loại pháp thuật phụ trợ cấp thấp thường dùng, trừ có thể ngăn cách thanh âm không truyền ra ngoài, không có hiệu quả phòng ngự bao nhiêu.

Triệu Địa lại rót cho nàng thêm một chén, lắc đầu nói:

– Ta không đoán ra được.

Thật ra thì trong lòng hắn đang suy nghĩ: "Còn có thể có cái gì, nếu không phải là quần áo xinh đẹp, vậy chính là phấn bột nước hoa."

– Hắc hắc, cũng biết huynh không đoán ra được.

Huynh xem, đây là cái gì!

Giản Hinh Nhi đắc ý móc trong ngực ra một hộp nhỏ bằng gỗ, đưa cho Triệu Địa.

– Đây là…

Triệu Địa mở hộp nhỏ ra, bên trong là bảy tám viên dược hoàn màu tím giống nhau như đúc, to chừng một tấc. Đây là một loại đan dược mà hắn chưa từng thấy qua, hơn nữa theo linh lực phán tán từ đan dược, dường như đây là thứ đan.

Hắn cầm đan dược đưa lên mũi ngửi một cái, chỉ cảm thấy loại đan này đặc biệt thơm tho dễ ngửi, nhưng hiện tại không nghĩ ra là loại đan dược nào.

– Ta không nhận ra, rốt cục là linh đan diệu dược gì làm cho muội cao hứng như vậy?

Triệu Địa nhận thua, hắn xem qua điển tịch có liên quan tới đan dược không ít, nhưng vẫn không nhận ra, chẳng lẽ là một loại đan dược cực kỳ hiếm có?

– Nói cho huynh biết, đây chính là Trú Nhan đan.

Dùng một viên là có thể vĩnh viễn thanh xuân, dung nhan mãi mãi không già.

Giản Hinh Nhi hưng phấn nói, nhưng một lát sau, thanh âm của nàng trở nên trầm thấp không ít:

– Đáng tiếc mấy viên này đều là thứ đan, sợ rằng hiệu quả cực nhỏ. Trú Nhan đan chân chính chỉ có mấy viên, đều bị mấy vị nữ sư thúc Trúc Cơ kỳ bỏ ra giá chín trăm linh thạch mua hết.

Thứ đan này cũng bán với giá ba linh thạch một viên, không biết có bao nhiêu sư tỷ sư muội cướp mua, mấy viên của muội cơ hồ là nửa mua nửa cướp mới lấy được.

– Thứ đan cũng có giá ba linh thạch một viên ư?

Mắc như vậy nhất định là đồ tốt! Cho ta mấy viên đi.

Nói xong, không đợi Giản Hinh Nhi có đồng ý hay không, Triệu Địa lập tức lấy hai ba viên trong hộp cho vào túi trữ vật của mình.

– Huynh là đường đường nam nhân, muốn vĩnh viễn thanh xuân để làm gì?

Giản Hinh Nhi chu cao đôi môi nhỏ nhắn, nguýt Triệu Địa một cái thật dài, khiến cho Triệu Địa càng cảm thấy nàng hết sức đáng yêu.

Triệu Địa cười khúc khích hai tiếng, cũng không đáp lời, ngược lại hỏi thăm tình trạng tu luyện của nàng gần đây.

Thần sắc hưng phấn của Giản Hinh Nhi lập tức biến mất không thấy, nàng thu hồi hộp gỗ, chậm rãi nói:

– Vẫn là như cũ.

Ngày ngày muội tu luyện trong vườn thuốc của Tôn sư bá, nơi đó linh khí coi như là vô cùng đầy đủ, nhưng tiến triển cũng rất bình thường. Muội không nắm chắc có thể tăng lên tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai trước khi Trúc Cơ tỷ thí diễn ra vào hai năm sau.

Chỉ sợ Trúc Cơ tỷ thí sẽ vô cùng chật vật.

Triệu Địa hiểu ý Giản Hinh Nhi. Tu sĩ sau lưng không có tông môn gia tộc hết sức ủng hộ như hắn và Giản Hinh Nhi, cũng tương tự tán tu tầng mười một, thực lực trong số rất nhiều ngoại môn đệ tử cũng chỉ có thể coi là trung bình.

Hơn nữa Giản Hinh Nhi cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến cùng người đấu pháp, có pháp khí cũng bất quá là trung phẩm pháp khí mà thôi, nếu muốn vượt lên trên giữa bao nhiêu người như vậy ở Trúc Cơ tỷ thí, quả thật là cơ hội không lớn.

Tham gia Trúc Cơ tỷ thí yêu cầu là tu vi ít nhất đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, hơn nữa tuổi tác không vượt qua bốn mươi tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!