Chương 35: Linh Cụ

Còn có Liễu Doanh Doanh, không biết hiện tại nàng như thế nào… Không biết đã gả cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia hay đã chạy trốn tha hương, hết thảy không có chút tin tức nào cả.

Hai người mới vừa đáp xuống Cổ Lĩnh nhai, lập tức cảm giác được Phi Vũ pháp khí dưới chân truyền tới một cỗ lực lượng rất mạnh, khiến cho bọn họ không thể nào bay lên được nữa.

– Đây là hiệu quả của cấm không pháp trận…

Giản Hinh Nhi thấy Triệu Địa lộ vẻ nghi hoặc, bèn giải thích:

– Đại khái là sợ có người bay loạn trên đường phố, ảnh hưởng trật tự, cho nên con đường này bị cấm không pháp trận bao trùm, không cho ngự khí phi hành trên đường phố.

Triệu Địa gật đầu một cái, hắn từng xem qua một ít điển tịch, cũng biết đôi chút về cấm không pháp trận.

Hai người không có vội vã trao đổ phẩm, mà là nhanh chóng xem qua một lượt vật phẩm bày bán trên Cổ Lĩnh nhai. Kết quả làm cho Triệu Địa cảm thấy nghi ngờ.

Nơi này không chỉ có cửa hàng buôn bán các loại tài liệu, nguyên liệu, linh dược, pháp khí, phù lục, điển tịch… thậm chí còn có mấy quán bán cơm, trà thường thấy ở thế tục giới.

Chuyện làm cho hắn không hiểu được chính là, có cửa hàng bán ra trang phục, phấn son các loại của thiếu nữ thế tục thường dùng, hơn nữa có tới bảy tám cửa hàng như vậy.

Nếu như không phải là bên cạnh có mấy cửa hàng mua bán phù lục pháp khí, hắn đã cho rằng mình tìm sai chỗ.

Thấy Triệu Địa lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc, Giản Hinh Nhi không nhịn được phải phì cười.

Giảm Hinh Nhi vừa cười Vừa nói:

-Phải chăng là Ngũ Căn ca thấy nơi đây có cửa hàng của phàm nhân, cho nên lấy làm kỳ? Nàng thấy Triệu Địa gật đầu, bèn tiếp tục nói:

– Cũng không có gì là kỳ quái, người tu tiên chúng ta cũng là người, cũng cần ăn cơm mặc áo. Trong môn quy định, ngoại môn đệ tử chúng ta mỗi năm chỉ có thể đi ra ngoài một lần, mỗi lần không được đi lâu hơn một tháng. Vậy những thức ăn này vẫn bán được, có phải không?

Nơi này có chỗ bán thức ăn hết sức ngon miệng, Ngũ Căn ca có muốn đi ăn thử hay không?

Triệu Địa liền vội vàng lắc đầu, nói thẳng không cần. Hắn dùng Ích Cốc đan, không cần ăn thức ăn thế tục, huống chi người tu tiên chú trọng thanh tâm quả dục, hắn cũng không muốn vì khẩu phúc làm trở ngại tu hành.

Giản Hinh Nhi biết lòng hướng về đạo của vị Ngũ Căn ca này vô cùng kiên định, cũng không nói gì thêm. Nhưng lúc đi tới một cửa hàng bán hương liệu, rốt cục nàng không nhịn được nữa bèn nói:

– Ngũ Căn ca, muội muốn mua một ít đồ của nữ nhi, có thể phải tốn không ít thời gian, huynh hãy tự mình đi dạo chơi xung quanh đi.

Hai canh giờ sau chúng ta gặp lại ở cửa hàng bán linh trà cuối đường.

Triệu Địa cầu còn không được, sau khi nói lời từ biệt cùng Giản Hinh Nhi sau, lập tức rời đi cửa hàng tràn đầy mùi thơm phấn son này.

Hắn chú ý tới, cho dù là hội giao dịch nội bộ Thái Hư môn, tu sĩ tham gia toàn là đồng môn đệ tử, vẫn có không ít người mang theo các loại đấu bồng, khăn che mặt, hiển nhiên là không muốn để cho người khác nhận ra mình.

Chuyện này có nghĩa là cho dù bên trong hội giao dịch của nội bộ môn phái, hắn cũng không thể sử dụng quá nhiều linh thạch, bị người khác chú ý tới cũng không tốt lành gì.

Mặc dù môn phái nghiêm cấm đồng môn chém giết lẫn nhau, đối với loại chuyện như vậy xử phạt vô cùng nghiêm khắc, nhưng nếu hắn biến mất vô bằng vô cớ, tưởng cũng sẽ không có ai vì hắn chủ trì chánh nghĩa.

Chỉ sợ đến lúc đó trừ Giản Hinh Nhi ra, những người khác sẽ quên mất tu sĩ Triệu Địa rất mau.

Hơi suy tư một hồi, Triệu Địa liền rẽ vào một góc vắng vẻ không người lấy trong túi trữ vật ra đấu bồng và mạng che mặt đội lên, sau đó nghênh ngang đi vào một gian hàng điển tịch tên là Phụ Vũ trai.

Về phần y phục trên người hắn cũng là y phục thống nhất của đệ tử Thái Hư môn, mọi người đều giống nhau như đúc, ngược lại là cách che giấu tốt nhất.

Vừa vào Phụ Vũ trai, Triệu Địa đã cảm giác được khí thế hoành tráng của thư trai này. Đại đường có thể chứa một trăm tám mươi người mà không lộ ra vẻ chật chội, bảy tám tên người làm có y phục thống nhất, một cái quầy dài vài chục trượng, cùng với hàng kệ sau quầy cao hai ba trượng chất đầy các loại ngọc giản, tất cả biểu hiện quy mô to lớn của thư trai này.

Triệu Địa mới vừa vào cửa, lập tức có một tên người làm trẻ tuổi chừng hai mươi tiến lên nghênh đón, thi lễ hỏi:

– Đạo hữu tới đây mua sách ư, muốn xem điển tịch về phương diện nào?

Triệu Địa trầm giọng đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!