Giản Hinh Nhi chờ hai người nhanh chóng phi hành một lúc sau, thấy Bạch sư huynh kia cũng không có đuổi theo, liền giảm chậm tốc độ.
Triệu Địa cười hì hì nói:
– Chắc chắn là vị Bạch sư huynh này không phải là tới thăm đệ tử mới chúng ta, không hiểu vì sao ta có cảm giác dường như y rất có ý với muội.
Giản Hinh Nhi hừ một tiếng, dáng vẻ không vui:
– Ai thèm để ý tới y! Tên này vô cùng đáng ghét, bề ngoài tỏ ra nho nhã lễ phép, bên trong lại ác độc tận xương tủy.
Ngũ Căn ca, lần này muội mượn huynh thoát thân, nói không chừng y sẽ ghi hận trong lòng, sau này huynh gặp y phải cẩn thận một chút mới được.
Triệu Địa gật đầu nói:
– Ừ, ta cũng cảm thấy tên này không ra gì, ít nhất không xứng với Hinh Nhi nhà chúng ta. Hinh Nhi, muội định tìm phu quân thế nào đây?
Giản Hinh Nhi đỏ mặt lên, im lặng một hồi, nhẹ giọng đáp:
– Muội vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, hiện tại muội tu hành một mình cũng không có gì là không tốt. Không nói chuyện này nữa.
Mã lão đầu đã trở lại Hương Lô phong, muội dẫn huynh đi tìm lão, bảo lão tìm công việc cho huynh.
– Ừ! Bay qua đoạn đường này phải mất hơn hai ba canh giờ, không bằng muội nói cho ta một chút tình huống căn bản của Thái Hư môn đi.
Để tránh cho ta mới tới đây, không hiểu biết gì phải sờ soạng mò mẫm.
– Được, bất quá chuyện mà muội biết cũng không phải rất nhiều. Trước hết hãy nói từ các loại quản sự trong môn…
Giữa tiếng giải thích êm tai của Giản Hinh Nhi, Triệu Địa lại hiểu thêm Thái Hư môn được vài phần.
Bên dưới chưởng môn, Thái Hư môn lập ra hơn hai mươi quản sự, tất cả sự vụ thường ngày trong môn ngoài môn đều do những quản sự này phụ trách.
Lão nhân họ Mã mà hai người đang đi gặp là một người trong số đó, lão là quản sự chuyên môn phụ trách phân phối công việc và phân phát linh thạch cho ngoại môn đệ tử.
Quản sự trong Thái Hư môn toàn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đa phần là lão nhân Trúc Cơ sơ trung kỳ, cảm thấy đời này của mình không có hy vọng gì tiến lên thành tu sĩ Kết Đan kỳ, cho nên dứt khoát từ bỏ khổ tu, chỉ chuyên xử lý chuyện trong môn.
Lão nhân râu tóc bạc trắng ở Vấn Thế đường kia chính là chưởng môn Thái Hư môn Hùng Nhạc, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, làm chưởng môn Thái Hư môn đã hơn ba mươi năm.
Nghiêm túc mà nói, chức chưởng môn của lão cũng chỉ là một quản sự, bất quá là thủ lãnh của tất cả quản sự mà thôi.
– Lão đầu râu bạc kia chính là Hùng chưởng môn ư?
Triệu Địa nghe vậy sửng sốt.
– Hừ, tuy rằng dáng vẻ bề ngoài lão đầu kia như lười biếng, nhưng muội nghe sư bá nói lão vô cùng khôn khéo. Lão cai quản Thái Hư môn này đã ba mươi năm hơn. Thái Hư môn vẫn một mực ngồi vững vàng trên vị trí đệ nhất đại phái Kim Diễm quốc.
Giản Hinh Nhi đáp.
Nàng lại nhắc nhở Triệu Địa, chân chính ảnh hưởng tông môn hưng suy cùng với đưa ra quyết định trọng đại lại là hai mươi mấy tên trưởng lão Kết Đan kỳ trong môn ẩn cư không ra.
Nhưng đừng nói là ngoại môn đệ tử như Triệu Địa, cho dù là những quản sự Trúc Cơ kỳ kia bình thường cũng rất khó gặp được một vị trưởng lão.
Về phần trong môn thậm chí tồn tại hai tên Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ, đây càng là chuyện bọn họ không dám tưởng tượng. Theo lão nhân họ Tôn sư bá của Giản Hinh Nhi nói, có lời đồn hai tên Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ của bản môn đã có hai ba trăm năm không ở trong môn.
Thậm chí bọn họ sống trong Kim Diễm quốc hay đi dạo chơi tứ phương, cũng không ai biết.
Về phần đệ tử Luyện Khí kỳ là tầng lớp dưới cùng của Thái Hư môn, đại khái cũng được chia ra làm bốn loại.
Loại thứ nhất là nội môn đệ tử, những đệ tử này là con trời, lớn lên trong sung sướng. Nếu không phải là tư chất Linh Căn rất tốt, vậy cũng thân mang linh thể thiên phú hiếm thấy nào đó, hoặc cũng là hậu nhân trực hệ của một vị trưởng lão nào đó trong môn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!