– Cái này Vân di cũng không rõ ràng lắm, có Linh Căn là có thể tu hành tiên pháp, sau đó có thể đạt được thọ mệnh trăm tuổi, từ đó trở đi sẽ không ngã bệnh. Sẽ thông hiểu các loại các dạng pháp thuật, người người đều có bản lãnh cao cường khôn tả.
Chờ sau này Ngũ Căn trưởng thành, cũng sẽ trở nên lợi hại như vậy.
Vốn phụ nhân chỉ hiểu biết có hạn về chuyện này, chỉ mấy câu ngắn ngủi nói lên tất cả những điều mình biết, trong giọng nói còn mang theo vẻ hết sức hâm mộ.
– Ủa, vậy hiện tại chúng ta đang ở nơi nào?
Đứa trẻ đổi đề tài, không hề hỏi tiếp về nội dung Linh Căn tu tiên vốn phụ nhân không biết được rõ ràng, mà hỏi một câu thông thường như bao đứa trẻ khác.
– Chúng ta là Giản gia ở Nam Hoa sơn mạch.
Phụ nhân nhất thời cũng cảm thấy trong lòng hơi nhẹ nhõm, cuối cùng đứa trẻ cũng không tiếp tục hỏi những câu mà nàng khó có thể trả lời.
– Nam Hoa Sơn mạch ở nơi nào?
Dường như đứa trẻ này đã chuẩn bị sẵn những câu hỏi, tuôn ra hết câu này đến câu khác.
– Nam Hoa sơn mạch ở miền Nam Kim Diễm quốc.
Phụ nhân khẽ véo vào gương mặt non nớt khả ái của đứa trẻ một cái, đáp.
– Kim Diễm quốc ở nơi nào vậy?
Đứa trẻ căn vặn tới cùng.
– Kim Diễm quốc ở trên Thiên Nguyên đại lục, Vân di nghe nói Thiên Nguyên đại lục rất lớn. Tuy rằng Kim Diễm quốc lớn như vậy, cũng bất quá chỉ là một quốc gia nho nhỏ trên đó mà thôi.
Phụ nhân kiên nhẫn mười phần đáp lại, nhưng mới vừa nói xong, trong lòng lại cảm thấy hơi hối hận. Nếu như đứa trẻ này tiếp tục hỏi nàng cái gì là quốc gia, cái gì là đại lục, vậy nàng phải trả lời thế nào đây?
May là đứa trẻ cũng không có hỏi như thế, mà là hỏi một vấn đề vô cùng kỳ quái:
– Vân di, người biết cái gì là Địa Cầu không? Người biết có một quốc gia gọi là Trung Quốc không?
————–
Mười mấy năm sau. Trong đại hạp cốc Nam Hoa Sơn quanh năm mây dày đặc giăng đầy, không biết từ đâu xuất hiện một trận cuồng phong gào thét mà qua, thổi một vài chỗ mây mù nồng đậm tản ra, tạo thành một con đường nhỏ rộng chừng hai, ba thước dẫn từ sâu trong hạp cốc ra đên ngoài cửa cốc.
Nếu đứng ở chỗ này nhìn thẳng vào trong cốc, có thể thấy được hai bóng người một trước một sau đang từ bên trong đi ra.
– Không phải là một gia tộc tu tiên nhỏ xíu tồi tàn thôi sao, không phải là mỗi tháng chỉ có một viên Tụ Khí Tán sao, có cái gì hiếm lạ chứ!
Lão tử đi rồi sau này cũng sẽ không trở lại nữa!
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi ở phía trước, thân hình thon thả, hơi hơi gầy, tướng mạo miễn cưỡng coi như là thanh tú, trên người khoác bộ áo vải nhăn nhó đã hơi ố vàng, bên hông đeo một chiếc túi da nhỏ dường như là do da của một loài thú hiếm có nào đó may thành.
Thiếu niên vừa đi vừa nhỏ giọng mắng đám người đuổi hắn ra khỏi hạp cốc này. Có lẽ sợ bị người ta nghe thấy, cho nên nội dung lời mắng cũng chỉ có chính hắn có thể nghe rõ được.
Một thiếu nữ có gương mặt tròn xoe, nhan sắc xinh đẹp, làn da trắng như tuyết đang đi theo sau hắn. Bất kể là những đóa hoa tươi nho nhỏ ghim trên hai bím tóc hay vẻ ngây thơ giữa đôi mày, đều làm lộ ra đại khái tuổi tác của nàng.
Lúc này nàng đang chu cái miệng nhỏ nhắn, hai con mắt vừa đen vừa sáng trở nên hơi đỏ, trong đó đang ngân ngẩn nước, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra, chảy dài theo gương mặt đẹp của nàng.
– Ngũ Căn ca, huynh thật muốn đi sao?
Hay là để muội đi cầu tình cùng Đại trường lão, chập thuận cho huynh lưu lại. Huynh có thiên phú về phương diện chê phù như vậy, gia tộc nhất định sẽ cần huynh.
Thiếu nữ chậm rãi đi theo sau lưng thiếu niên, rốt cục lấy can đảm mở miệng.
– Không cần, Hinh nhi. Nếu ta ở lại Giản gia, tu vi cũng sẽ không có tiến triển gì, không bằng đi ra ngoài xông pha một lần, nói không chừng có thể tìm được tuyệt thế linh dược giúp cho công pháp đại tiến gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!